Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2377: Tìm Đường Chết

- Hạo Nhiên Chính Khí Tông ở trong này có phải có đệ tử trú đóng hay không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Có chứ.

- Ngươi an bài một đệ tử thời khắc chú ý đệ đệ của nàng.

Diệp Hạo chỉ Phùng Linh Vân nhẹ nhàng nói.

- Nếu đệ đệ của nàng còn dám đánh bạc liền đánh.

- Cái này.

Khương Phi Minh có chút đắn đo khó định về thân phận của Phùng Linh Vân.

- Ta và Phùng Linh Vân chỉ gặp mặt một lần, tiện tay cứu giúp.

Diệp Hạo nhìn thấy Khương Phi Minh xoắn xuýt thì truyền âm

- Ta nói như vậy ngươi có thể hiểu chưa?

- Ta biết phải làm sao.

Khương Phi Minh gật đầu một cái.

- Triệu công tử, sau này ta theo ai?

Phùng Linh Vân điềm đạm đáng yêu mà nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có thể lưu tại Hạo Nhiên Chính Khí Tông.

- Ta muốn đi theo ngươi.

Phùng Linh Vân bắt lấy quần áo Diệp Hạo nói.

- Tốt thôi.

Nhìn xem Phùng Linh Vân hiện ra vẻ bất lực cùng bất an, Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói,

- Ngươi muốn theo liền theo.

Trong mắt Phùng Linh Vân lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ. Nàng biết rõ thân phận Diệp Hạo. Chấp pháp sứ Trận đạo tổng các nha. Thân phận như vậy ở Thần Vực không nói đi ngang cũng không xê xích gì nhiều. Bởi vậy đi theo Diệp Hạo không thể nghi ngờ có tiền đồ hơn đi theo Khương Phi Minh. Đợi đến sau khi Khương Phi Minh rời đi Diệp Hạo nhìn qua Triệu Vị Ương,

- Vị Ương, cô để Linh Vân tới tiểu thế giới ngươi tu hành đi.

- Ngươi có muốn đi thế giới của ta tu hành hay không?

Triệu Vị Ương vừa cười vừa nói.

- Thế giới cô chẳng lẽ rất thần kỳ hay sao?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi lại.

- Ngươi đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết.

Triệu Vị Ương nói xong mang theo Diệp Hạo cùng Phùng Linh Vân xuất hiện ở bên trong tiểu thế giới của mình. Thần niệm Diệp Hạo quét qua trong mắt liền lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Lớn như vậy?

Thế gian này, Thần Vương tới được đỉnh phong cảnh mở ra tiểu thế giới kinh diễm nhất cũng bất quá là ngàn vạn, nhưng mà tiểu thế giới Triệu Vị Ương lại xa xa vượt qua cái số này.

- Cô đây không chỉ ngàn vạn?

Diệp Hạo hỏi.

- Ức vạn dặm sơn hà.

Triệu Vị Ương suy nghĩ một chút nói.

- Cô làm sao làm được?

Diệp Hạo kinh nghi bất định nhìn Triệu Vị Ương.

- Muốn làm thì làm được thôi.

Triệu Vị Ương nói đến đây, nơi xa có một đám nữ tử kiều diễm ướt át hướng về Triệu Vị Ương bay tới. Diệp Hạo nhìn thấy đám nữ tử kia lập tức giật mình. Thật sự là chất lượng của các nàng quá cao. Từng người trong sáng tịnh lệ. Đợi đến sau khi các nữ tử chào hỏi Triệu Vị Ương, Triệu Vị Ương ranh mãnh nhìn Diệp Hạo nói,

- Người của ta thế nào?

- Xinh đẹp.

- Có muốn hay không?

- Muốn.

Ánh mắt Diệp Hạo phát sáng. Đám nữ tử này người nào cũng là mỹ nữ ngoại giới khó gặp?

Ai mà không muốn?

- Chọn hai người đi.

Triệu Vị Ương vừa cười vừa nói.

- Thật hay giả?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nhìn một chút chỉ hai thiếu nữ.

- Liền hai người bọn họ.

Kỳ thật Diệp Hạo muốn tất cả, nhưng không thể quá phận, không phải sao?

- Ngươi thật đúng là biết chọn.

Triệu Vị Ương kinh ngạc nhìn Diệp Hạo

- Ngươi chọn trúng hai đóa hoa đẹp nhất tiểu thế giới của ta.

- Hắc hắc.

Diệp Hạo ngượng ngùng nở nụ cười.

- Khả Hinh, Khả Vi, từ hôm nay trở đi hai người các ngươi chính là thị nữ của hắn.

Triệu Vị Ương lạnh nhạt nói.

- Sau này các ngươi và ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa.

- Tiểu thư.

Sắc mặt Khả Hinh cùng Khả Vi đại biến.

- Cái này là phúc phần của các ngươi.

Ngữ khí Triệu Vị Ương bình tĩnh nói. Triệu Vị Ương vẫn biết rõ căn cơ Diệp Hạo. Khả Hinh cùng Khả Vi đi theo Diệp Hạo sẽ không lỗ lã. Khả Hinh cùng Khả Vi liếc nhau không hẹn mà cùng đi tới bên người Diệp Hạo hướng Diệp Hạo hành lễ. Diệp Hạo nhìn xem hai nữ trong lòng một trận khô nóng, hận không thể lập tức đem các nàng thu vào gian phòng, bất quá cũng may tinh thần của hắn đủ kiên định, rất nhanh đã đè ép xuống loại tà niệm này. Mà lúc này Diệp Hạo đột nhiên chú ý tới cái gì,

- Tốc độ chảy thời gian tiểu thế giới cô ――?

- Ta còn tưởng rằng một lát nữa ngươi mới có thể cảm ứng được đó chứ?

Ánh mắt Triệu Vị Ương lộ ra một tia kinh ngạc.

- Tốc độ thời gian tiểu thế giới trôi qua gấp năm ngoại giới.

- Tỉ lệ thời gian gấp năm?

Trong lòng Diệp Hạo giật mình. Diệp Hạo rất rõ ràng bản thân mặc dù có thể nắm vững thời gian áo nghĩa, đó là bởi vì một tượng đá thần bí trợ giúp bản thân. Tuyết Trích Tiên sở dĩ nắm vững thời gian áo nghĩa đó là bởi vì Tuyết Trích Tiên là Thần Hoàng chuyển thế. Nhưng mà vì sao Triệu Vị Ương cũng nắm giữ thời gian áo nghĩa ?

- Không phải nói không đến Thần Hoàng cảnh không nắm vững được thời gian áo nghĩa sao?

- Vậy ngươi có nghe qua trận kinh điển Thần Vương chém giết Thần Hoàng hay không?

- Không có.

Trên thực tế, tin tức liên quan tới Thần Hoàng, Diệp Hạo đều biết không nhiều, lại càng không cần phải nói biết rõ hành động vĩ đại bậc nghịch thiên này?

- Trên đời này cho tới bây giờ không có cái gì tuyệt đối?

Triệu Vị Ương ung dung nhìn xem phương xa.

- Còn có, quy tắc cho tới bây giờ cũng là dùng để đánh vỡ.

Bá khí!

Trương dương!

Diệp Hạo bị Triệu Vị Ương cảm nhiễm cũng nhìn về phía nơi xa. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu Triệu Vị Ương mới mở miệng nói,

- Có cảm ngộ gì?

- Ta muốn biết rõ trong tay cô còn có Sinh Mệnh Quả không?

Diệp Hạo xoa xoa đôi bàn tay ngượng ngùng nói.

- Ngươi.

Triệu Vị Ương dáng người tinh tế, phong thái yểu điệu, thế nhưng giờ khắc này vẫn có một loại cảm giác xốc xếch.

- Sinh Mệnh Thụ ở trong tiểu thế giới của ngươi đã lớn như vậy, ta nghĩ kết ra Sinh Mệnh Quả cũng không phải lần một lần hai rồi nhỉ?

Thời điểm Diệp Hạo nói câu nói này có chút không dám nhìn hai mắt Triệu Vị Ương. Triệu Vị Ương tức giận đến xoay người rời đi. Diệp Hạo đành phải đi theo sau lưng nàng.

- Ngươi đi theo ta làm cái gì?

- Xin lỗi, ta vừa rồi không nên nói như vậy.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Biết lỗi rồi?

Triệu Vị Ương dừng bước nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo trọng trọng gật gật đầu nói

- Đã biết.

- Vậy ngươi còn muốn Sinh Mệnh Quả hay không?

- Muốn.

Sau khi vô ý thức nói cái chữ này, Diệp Hạo cũng cảm giác được một trận cơn đau, sau một khắc Diệp Hạo phát hiện mình bị Triệu Vị Ương đạp vào chỗ sâu trong nền đất trăm mét.

- Ta nói có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không?

Triệu Vị Ương nói xong vung tay lên, bùn đất tứ tán lấp đầy cửa động, tiếp đo nàng ở trên hư không khắc hoạ một đạo phù chú trấn áp xuống trên mặt đất.

- Triệu Vị Ương, cô làm cái gì?

Diệp Hạo biến sắc.

- Ngươi không phải Chấp pháp sứ trận đạo tổng các sao?

Triệu Vị Ương lạnh nhạt nói,

- Ta cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ phá mở tấm bùa chú này, nếu không phá nổi ta sẽ trấn áp ngươi chín chín tám mươi mốt ngày.

- Cô cái phù chú này ――?

- Phù chú của ta là trận pháp Sinh Thần cấp, ngươi không phải không có cơ hội phá mở.

Triệu Vị Ương mới vừa nói đến đây liền kinh ngạc nhìn thấy Diệp Hạo thả người xuyên qua tầng tầng trận pháp ngăn cản xuất hiện ở trước mặt nàng.

- Ngươi làm sao làm được?

Triệu Vị Ương trợn mắt hốc mồm. Trận pháp này nhìn như tiện tay bố trí ra, trên thực tế lại là Triệu Vị Ương dùng tâm huyết kết tinh, nàng cảm thấy trận pháp sư Sinh Thần cấp không có cách nào phá mở. Trước đó nàng nói Diệp Hạo có cơ hội phá mở, cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi. Nhưng sự thật lại là Diệp Hạo sau ba lượt hô hấp đã phá mở trận pháp nàng bố trí.

Đánh mặt!

Triệu Vị Ương cảm thấy bị mất mặt!

Triệu Vị Ương là ai?

Tồn tại kinh diễm nhất trong miệng Triệu Tổ từ xưa đến nay?

Nhưng mà bây giờ lại bị Diệp Hạo đánh mặt?

Nàng sao có thể chịu đựng?

Bởi vậy nàng tung một cước lần nữa đạp Diệp Hạo xuống lòng đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận