Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2405: Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh

Tình huống như thế nào?

Ngay thời điểm Lưu Á Tân kinh ngạc không thôi thì một bóng người từ đằng xa đi tới. Thời điểm nhìn thấy đạo thân ảnh này, Lưu Á Tân không khỏi trừng lớn hai mắt,

- Diệp Thượng Thần?

- Đến cũng chưa muộn lắm?

Diệp Hạo đi đến bên người Lưu Á Tân vừa cười vừa nói.

- Ngươi không phải ở Thần Vực sao?

Lưu Á Tân nghi ngờ hỏi.

- Hôm nay tới đây vì tiếp các nàng Đường Phiên Phiên đến Thần Vực.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi hiện ở đạt đến cảnh giới gì?

- Sinh Thần cảnh.

- Sinh Thần cảnh?

Lưu Á Tân không khỏi hít một hơi hơi lạnh. Nói đến bọn họ còn phải cám ơn Hiên Viên Thiên Bảo. Hiên Viên Thiên Bảo truyền bá không ít thường thức về Thần Vực. Tỉ như cảnh giới tu sĩ Thần Vực. Lưu Á Tân rất rõ ràng cảnh giới Sinh Thần cảnh này đại biểu cho cái gì?

Cái này đã tương đương với cao thủ.

- Vừa qua đi thời gian bao lâu?

- Có một chút kỳ ngộ.

Diệp Hạo nói đến đây liền dời chủ đề,

- Lưu viện trưởng, qua thời gian dài như vậy, ngươi làm sao mới đến Nhất Cấp Tại Thế Thần Minh?

- Tư chất quá kém.

Lưu Á Tân ngượng ngùng nói.

- Ta giúp ngươi tăng tu vi lên một chút.

Diệp Hạo nói xong thì hướng về Lưu Á Tân nhấn một ngón tay. Sau một khắc, Lưu Á Tân phát hiện thương thế của mình trong nháy mắt đã khỏi hẳn, chợt tu vi hắn đã vụt vụt vụt tăng lên. Cùng lúc đó, đủ loại cảm ngộ Chân Thần cảnh liền quán thâu đến trong thức hải của hắn, Lưu Á Tân thậm chí cũng không cần cảm ngộ liền lĩnh ngộ. Ánh mắt hắn ra thần sắc chấn kinh. Cái này còn muốn thần kỳ hơn so với thể hồ quán đỉnh, Tam Cấp Tại Thế Thần Minh!

Tứ Cấp Tại Thế Thần Minh!

Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh!

Thời điểm tu vi Lưu Á Tân đạt tới cấp bậc này, Diệp Hạo liền ngừng lại.

- Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh?

Lưu Á Tân trợn mắt hốc mồm nói.

- Đúng vậy, Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói,

- Pháp lực ngươi bây giờ đã tăng mười mấy lần, ta nghĩ ngươi có thể ứng phó cục diện trước mắt.

- Nếu bây giờ còn không thể ứng phó được, ta tự sát chứ sống chi nữa.

Lưu Á Tân nói đến đây cũng cảm giác được thời không đứng im bốn phía tiêu tán. Nhìn xem dãy núi hướng về bản thân trấn áp mà đến, Lưu Á Tân tung một quyền liền đánh bể, tiếp đó hắn hóa thành một đạo thiểm điện xuyên qua thanh niên cầm quạt xếp trong tay, sau một khắc thanh niên cầm quạt xếp bịch một tiếng nổ tung, ngay cả linh hồn cũng không có lưu lại.

- Tình huống như thế nào?

- Xảy ra chuyện gì?

Tất cả tu sĩ trong sân đều kinh động. Lưu Á Tân không phải mới vừa trọng thương ngã gục sao?

Làm sao đột nhiên bạo phát đây?

Dù Lưu Á Tân vận dụng cấm thuật cũng không nên mạnh như vậy?

Hoàn toàn không đạo lý. Đúng lúc này, đại thủ Lưu Á Tân hướng về một chỗ hư không vồ tới.

- Chết cho ta

Oanh một tiếng, hư không phá toái, hắc bào lão giả bị đại thủ Lưu Á Tân hư hóa bắt được. Hắc bào lão giả không ngừng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì. Trong mắt của hắn lộ ra hoảng sợ nồng nặc.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hắc bào lão giả thế nhưng chính là người nổi bật bên trong Nhị Cấp Thần Minh, dù là Như Ý đã đạt tới Tam Cấp Tại Thế Thần Minh cũng không khả năng dễ dàng như vậy liền tóm lấy hắn.

- Người giết ngươi.

Lưu Á Tân vừa nói xong hắc bào lão giả liền bị bóp nát. Lúc này ánh mắt Lưu Á Tân rơi vào trên thân ba người Lưu Diệt, bọn họ lập tức cảm thấy tê cả da đầu lên.

- Trốn.

Ba người Lưu Diệt liếc nhau liền phân biệt chạy về ba phương hướng. Lưu Á Tân hừ lạnh một tiếng hóa thành một tia chớp lóe lên một cái rồi biến mất. Đợi đến thời điểm lại hiện thân, ba người Lưu Diệt giống như con gà con bị giam cầm đến giữa không trung.

- Viện trưởng, ngươi nói xử lý như thế nào?

Lưu Á Tân nhìn Thái Huyền nói.

Thái Huyền kinh nghi bất định nhìn Lưu Á Tân,

- Ngươi đây là tình huống gì?

- Viện trưởng, ngươi cảm thấy ai có thể để cho ta ở thời gian ngắn như vậy đặt chân Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh đây?

Lưu Á Tân vừa cười vừa nói.

- Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh?

Thái Huyền giật mình.

Hàn Mộng Kỳ lập tức nghĩ tới điều gì,

- Lưu viện trưởng.

Nhìn xem Hàn Mộng Kỳ đang chờ mong cùng tâm thần bất định, Lưu Á Tân khẽ gật đầu một cái nói,

- Mộng Kỳ, ngươi chờ đợi ngàn năm rốt cục có kết quả.

Thân thể Hàn Mộng Kỳ run lên.

Là hắn?

Thật là hắn?

Hắn rốt cục tới đón ta?

Cũng đúng lúc này, một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở bên người nàng.

- Ta tới không tính là muộn.

Nước mắt Hàn Mộng Kỳ lập tức giống như mưa mà rơi, nàng nhào vào trong ngực Diệp Hạo ô ô khóc lên. Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ vai thơm của nàng,

- Tất cả đều đi qua.

- Diệp Thượng Thần, ngươi muốn dẫn Mộng Kỳ đi Thần Vực sao?

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm sợ hãi.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía đối phương,

- Đúng vậy.

- Ta cũng muốn đi cùng ngươi.

- Ngươi đi theo ta đi làm gì?

- Ngươi đã nhìn thân thể ta, ngươi không thể không nhận nợ?

Cẩn Tuyền dậm chân nói.

- Ta lúc nào nhìn qua thân thể ngươi?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Mộng Kỳ đem ảnh chiếu ta cho ngươi xem, ngươi đừng cho là ta không biết chuyện này?

Gương mặt Diệp Hạo xấu hổ.

- Ta đã quên.

- Ngươi không thừa nhận?

- Được, ngươi muốn theo liền theo a.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Diệp Thượng Thần, ta cũng muốn theo ngươi đi Thần Vực.

Nơi xa, một thiếu nữ lại chạy tới.

- U Lan? Ta cũng không có nhìn qua hỉnh chiếu của ngươi.

- Ta cùng Mộng Kỳ, Cẩn Tuyền là ba tỷ muội, ngươi thu các nàng hai, vì sao không thu ta?

- Lý do này quá gượng ép rồi?

- Mộng Kỳ.

U Lan lôi kéo cánh tay Hàn Mộng Kỳ nũng nịu nói.

- Diệp Hạo, nếu không chàng cũng thu U Lan đi? Ba người chúng ta những năm nay như hình với bóng.

Hàn Mộng Kỳ chần chờ một chút vẫn mở miệng.

- Tốt thôi.

Diệp Hạo nói xong quay qua hướng về U Lan cùng Cẩn Tuyền điểm ra hai ngón tay, tu vi hai nữ nhanh chóng tiêu thăng đến cực hạn sắp đột phá,

- Hai người các ngươi hiện tại yên lòng đi độ kiếp.

- Không có nguy hiểm?

Hàn Mộng Kỳ hỏi vội.

- Sẽ không.

Diệp Hạo gật đầu.

U Lan cùng Cẩn Tuyền liếc nhau sao đó lao về giáp ranh hỗn độn.

- Ta đi theo xem một chút đi.

Lưu Á Tân không yên tâm nói.

- Diệp Thượng Thần.

Đúng lúc này, xa xa vang lên một đạo thanh âm như chuông bạc.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua, không phải Như Ý là ai đây?

- Chuyện gì?

- Diệp Thượng Thần giáng lâm hạ giới có thể nói là việc trọng đại của cửu trọng thiên, Như Ý ở Tuyết Thần Cung chuẩn bị một chút rượu nhạt, không biết Diệp Thượng Thần có thời gian hay không?

Như ý lấy lòng nói.

- Thời điểm Thái Huyền thư viện gặp nạn vì sao Tuyết Thần Cung các ngươi ngoảnh mặt làm ngơ?

Diệp Hạo chất vấn Như Ý.

Như Ý trầm mặc.

Ngay sau đó Diệp Hạo thu hồi ánh mắt.

- Thái Huyền, ngươi có muốn tiến về Thần Vực sao?

Diệp Hạo nhẹ giọng dò hỏi.

- Ta rõ ràng tư chất của ta, dù đến Thần Vực cũng khó có thể có bao nhiêu kỳ ngộ.

Thái Huyền suy nghĩ một chút nói,

- Còn nữa ta cũng không thể rời Thái Huyền học viện được.

- Nếu như dạng này, ta sẽ đem tu vi ngươi tăng lên tới Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh.

Diệp Hạo nói xong hướng về Thái Huyền điểm ra một chỉ. Sau một khắc tu vi Thái Huyền liền hiện ra tăng trưởng nổ tung.

Tam Cấp Tại Thế Thần Minh!

Tứ Cấp Tại Thế Thần Minh!

Ngũ Cấp Tại Thế Thần Minh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận