Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2415: Bị Âm

- Vì sao?

Sắc Vi tiên tử không hiểu.

- Bởi vì Bàn Di Lặc vẫn không có nói qua phân chia chiến lợi phẩm như thế nào?

Diệp Hạo thong thả nói.

Trong lòng Sắc Vi tiên tử chấn động. Dưới tình huống bình thường Bàn Di Lặc lại không cùng Diệp Hạo đàm luận tỉ lệ phân phối sao?

Không có khả năng. Bởi vì Bàn Di Lặc cũng không phải dê đợi làm thịt. Tùy tiện Diệp Hạo nhào nặn.

- Làm sao bây giờ?

Hỏa Ly trầm giọng nói.

- Bàn Di Lặc hiện tại đã trúng độc.

Diệp Hạo nhìn Hỏa Ly một cái.

- Cái gì?

Đám người Hỏa Ly hoảng sợ.

- Đan sư cũng là độc sư.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói,

- Ta không dùng độc, nhưng không có nghĩa ta sẽ không biết dùng độc.

- Độc gì?

Sắc Vi tiên tử trừng mắt nhìn.

- Âm chướng độc.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Âm chướng độc?

Sắc Vi tiên tử lần đầu tiên nghe nói loại độc này.

- Âm chướng độc lấy tần suất thanh âm đặc thù làm dẫn, qua thủ đoạn đặc thù chiết xuất chướng khí làm gốc, lặng yên không một tiếng động truyền vào trong cơ thể đối phương.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói,

- Đây là Đan Ma vạn năm mới nghiên cứu ra được, có thể nói khó lòng phòng bị.

- Chúng ta có trúng độc hay không?

Dược Tị Thế đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Hảo hảo ta hạ độc đối với các ngươi làm cái gì?

Diệp Hạo lật Dược Tị Thế một cái.

- Làm sao dẫn bạo độc tố trong cơ thể Bàn Di Lặc?

Hỏa Ly nhẹ giọng hỏi.

- Cái này cần tần suất thanh âm đặc thù, nói cách khác chỉ cần ta muốn, tùy thời có thể khiến cho độc tố trong cơ thể của hắn bộc phát.

Diệp Hạo nói đến đây, tiếng nói khẽ chuyển,

- Bất quá đợi chút nữa đến lúc đó còn phải lưu lại thủ đoạn, mấy người các ngươi cũng không cần vụng trộm lưu lại thủ đoạn, cái này giao cho ta là được.

Dù tu vi Bàn Di Lặc không địch lại Diệp Hạo, nhưng ở trong hàng ngũ chí tôn này cũng không phải kẻ yếu, bọn Thái Sử Vĩnh Huy lưu lại thủ đoạn, nhất định sẽ bị Bàn Di Lặc phát hiện, một đoàn người rất nhanh đã nhìn thấy từng tòa dãy núi nguy nga.

- Hang ổ Kình Thiên Ưng ở một ngọn núi cao nhất.

Bàn Di Lặc chỉ về một ngọn núi cao đằng trước nói.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua thì thấy Thiên Địa đại thế bốn phía. Trên đường đi về phía trước Diệp Hạo trong bóng tối khắc hoạ từng đạo từng đạo trận văn. Diệp Hạo chú ý Bàn Di Lặc đã lưu lại rất nhiều thủ đoạn, chỉ là Bàn Di Lặc làm rất kỹ, bọn Thái Sử Vĩnh Huy căn bản cũng không có phát hiện, thời điểm khi đi tới dưới chân núi ngọn núi cao nhất, Bàn Di Lặc nghiêm túc nói,

- Hiện tại ta phải xác nhận đám Kình Thiên Ưng có phải đều ở ngọn núi này hay không đã?

Nói xong Bàn Di Lặc lấy ra một tấm phù chỉ, phù chỉ đón gió biến hóa làm một cầm điểu, cầm điểu vỗ cánh bay lượn hướng về đỉnh núi. Ước chừng sau khi đi qua mười cái hô hấp, chỗ đỉnh núi liền truyền đến một trận âm thanh tê minh.

Hai con ngươi Bàn Di Lặc đột nhiên toát ra một vệt kim quang,

- Đại bộ đội Kình Thiên Ưng đều đi ra ngoài, hiện tại chỉ có một tôn Hợp Thần cảnh sơ kỳ.

Nói đến đây Bàn Di Lặc nói tiếp,

- Đợi chút nữa chúng ta có thủ đoạn gì đều lấy ra, nếu không lâm vào vây công chúng ta đều phải chết.

Diệp Hạo gật đầu một cái lấy ra một tấm trận bàn

Đám người Thái Sử Vĩnh Huy học theo cũng lấy ra một cái trận bàn...

- Đi.

Bàn Di Lặc vung tay lên.

Bọn họ nhanh chóng hướng về đỉnh núi bước đi. Không qua thời gian bao lâu bọn họ đã đến đỉnh núi. Đập vào mi mắt là từng con Kình Thiên Ưng tinh thần hăng hái. Những Kình Thiên Ưng kia gắt gao nhìn đám người Bàn Di Lặc.

- Ngươi còn dám tới?

Một Kình Thiên Ưng lớn nhất tiếng lạnh lùng nói.

- Hôm nay phật gia đến đây chính là muốn siêu độ ngươi.

Bàn Di Lặc nói xong, một tấm trận bàn trong tay hướng về Kình Thiên Ưng kia đánh tới.

Tê!

Kình Thiên Ưng kia vừa muốn đằng không bay lên thì bị lưới kim sắc trong trận pháp bao lại.

- Xuất thủ.

Diệp Hạo la to, trận bàn trong tay đã đánh tới đám Kình Thiên Ưng. Sau khi trận pháp trong trận bàn rút ra liền hóa thành một mê trận đem tất cả đám Kình Thiên Ưng kia đều bao phủ bên trong. Mà theo sau khi đám người Thái Sử Vĩnh Huy lần lượt ném ra trận bàn, tất cả Kình Thiên Ưng trong sân đều bị giam cầm trong đó.

- Sinh mệnh huyền tinh đâu?

Diệp Hạo nhìn Bàn Di Lặc nói.

- Ta tin tưởng đem ngươi luyện hóa, sinh mệnh huyền tinh cũng không bằng.

Bàn Di Lặc nói đến đây thì nhanh chóng lui lại, cùng đám người Diệp Hạo kéo ra một khoảng cách. Cùng lúc đó, Bàn Di Lặc còn thu lên trận pháp bao lại Kình Thiên Ưng Hợp Thần cảnh kia.

- Bàn Di Lặc, ngươi đang tìm chết, biết không?

Diệp Hạo híp hai mắt nhìn Bàn Di Lặc.

- Bàn Di Lặc, làm rất tốt.

Kình Thiên Ưng Hợp Thần cấp kia ha ha cười nói.

- Bàn Di Lặc, ngươi lại liên thủ Kình Thiên Ưng thiết kế ta?

Tiếng Diệp Hạo càng lạnh lùng.

- Ngươi bây giờ mới ý thức tới sao?

Bàn Di Lặc hướng về Diệp Hạo nói,

- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Ngay cả ta cũng dám làm nhục?

- Ngươi cảm thấy súc sinh lông lá này có thể làm gì ta?

Diệp Hạo chỉ tôn Kình Thiên Ưng nói.

- Xem ra ngươi đã chán sống.

Kình Thiên Ưng vừa muốn động thủ, Diệp Hạo ngăn cản

- Chậm đã.

- Tiểu tử, ngươi còn có di ngôn gì muốn nói?

Kình Thiên Ưng không có gấp xuất thủ, trong lòng của hắn Diệp Hạo chính là cá trên thớt.

- Bàn Di Lặc, ta hiện tại cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Bàn Di Lặc đang chờ nói cái gì, bỗng nhiên trong lòng bưng kín, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn,

- Ngươi làm cái gì đối với ta?

- Ta bỏ thêm chút độc chướng ở trong cơ thể của ngươi

Diệp Hạo nói,

- Trong thời gian ngắn ngươi đừng mơ tưởng chấn nó ra, mà ta lại tùy thời có thể giết ngươi.

Nói đến đây, trên mặt Bàn Di Lặc liền lộ ra thống khổ.

- Ngươi.

- Không cần ý đồ đi thiêu đốt độc tố trong cơ thể ngươi, ngươi càng như vậy càng sẽ càng ngươi đẩy đến vực sâu vạn trượng.

Tần suất Diệp Hạo cùng Bàn Di Lặc nói chuyện chính là chất xúc tác dẫn bạo độc chướng.

Bàn Di Lặc đến cuối cùng cũng chịu không được.

- Buông tha ta, ta giúp ngươi giải quyết Kình Thiên Ưng này.

- Sinh mệnh huyền tinh đâu?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Sinh mệnh huyền tinh bên trong nơi ở của bọn nó.

Bàn Di Lặc chỉ sào huyệt xa xa.

- HỢP Thần cấp Kình Thiên Ưng này giao cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong, Bàn Di Lặc cảm thấy thống khổ trong cơ thể đã không còn rõ ràng.

- Ngươi thông qua tần suất âm ba khống chế?

- Không sai.

Ánh mắt Bàn Di Lặc kịch liệt lóe lên mấy lần.

- Ngươi có thể thử giết ta?

Diệp Hạo cười nhạt,

- Nhưng mà độc tố trong cơ thể ngươi mãi mãi cũng không giải quyết được.

- Làm sao lại thế?

Bàn Di Lặc nói gấp.

- Trong vòng một phút, Kình Thiên Ưng này không vẫn lạc thì ngươi sẽ vẫn lạc.

Diệp Hạo chỉ Kình Thiên Ưng lạnh lùng nói.

Sắc mặt Bàn Di Lặc không khỏi biến đổi,

- Mộit phút đồng hồ làm sao có thể làm được?

- Đó là chuyện của ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói,

- Cơ hội ta cho ngươi, ngươi nếu như bắt không được, vậy đừng trách ta.

Bàn Di Lặc nghe thế vội vàng vọt tới Kình Thiên Ưng. Khi lao tới còn ném ra một cái trận bàn.

Hợp Thần cấp Kình Thiên Ưng kia lập tức giận dữ.

- Bàn Di Lặc, ngươi muốn chết sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận