Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2422: . Lực Hám Hợp Thần Cấp

Lệ Hướng Thần là ai?

Lệ gia lão tổ.

Hợp Thần cấp cường giả!

Nhưng mà bây giờ lại bị một thanh niên bức không thể không từ trong không gian thoát ra. Việc này như thế nào không để Lệ Hướng Thần chấn kinh?

- Hợp Thần cảnh tầng thứ hai.

Diệp Hạo nhìn Lệ Hướng Thần hơi hơi nhíu mày.

- Sinh Thần cảnh tầng thứ bảy?

Lúc này Lệ Hướng Thần mới chú ý tới tu vi Diệp Hạo.

Không có khả năng!

Sinh Thần cảnh tầng thứ bảy làm sao có thể đánh vỡ không gian?

Bất quá chợt Lệ Hướng Thần nghĩ tới điều gì,

- Ngươi là thiếu niên chí tôn?

Lệ Hướng Thần chưa thấy qua thiếu niên chí tôn. Nhưng mà hắn nghe qua thiếu niên chí tôn cường đại làm sao làm sao?

Cho nên hắn vô ý thức cảm thấy thiếu niên chí tôn cũng rất mạnh. Nhưng trên thực tế thiếu niên chí tôn Sinh Thần cảnh tầng thứ bảy căn bản đánh không xuyên qua được không gian. Dù sao đã đi đến nước này. Khoảng cách Thần Vương cũng không có bao xa. Chênh lệch lớn lại có thể lớn đến đâu?

- Đã biết còn chưa cút?

Diệp Hạo trách cứ. Ánh mắt Lệ Hướng Thần lộ ra vẻ giãy dụa, chợt huy quyền hướng về Diệp Hạo đánh tới.

- Thiếu niên chí tôn lớn lên quá nhanh, nếu như đắc tội liền phải chém giết.

Diệp Hạo lạnh lùng liếc Lệ Hướng Thần một cái, điều động Cửu Dương Thần Công huy quyền nghênh đón. Thời điểm hai nắm đấm đụng va vào nhau, tu sĩ bốn phía cảm thấy thiên địa như sụp đỗ, năng lượng phá toái càng hướng về bốn phía tiêu tán, để da thịt của bọn hắn có một loại cảm giác đau nhức.

- Cửu Dương thần quyền.

Thời điểm Diệp Hạo bị chấn địa lùi sau một bước liền lần nữa nghênh đón. Cửu Dương Thần Công, ngộ cường tắc cường. Đại thủ Lệ Hướng Thần triệu hoán một thanh thần kiếm, nắm trong lòng bàn tay phảng phất chấp chưởng càn khôn. Một kiếm chém tới không gian phía trước liền nát, kiếm mang kinh khủng tựa hồ có thể chấn vỡ chư thiên. Sắc mặt đám người Hỏa Ly trở nên bất an. Trong mắt bọn họ một kiếm này quá mức khủng bố, hoàn toàn có thể đánh vỡ phòng ngự của bọn họ, xé rách nhục thể cùng linh hồn của bọn hắn. Diệp Hạo có thể ngăn cản sao?

Đúng lúc này, bọn họ thấy được một màn rung động. Chỉ thấy nắm đấm Diệp Hạo phóng quang huy vĩnh hằng, quyền ý ngập trời không dứt hóa thành một đầu trường hà quyền ý cùng đạo kiếm quang kia hung hăng đụng đụng vào nhau. Miệng Lệ Hướng Thần phun máu tươi không ngừng hướng về sau thối lui, trường kiếm trong tay của hắn không ngừng gào thét, tựa hồ bị trọng thương khó tưởng tượng nổi. Hai chân Diệp Hạo tựa hồ cắm rễ ở trong bầu trời, hai con mắt của hắn tản ra thần mang sáng rực, trên nắm tay càng lượn lờ sát cơ kinh thế.

- Lui.

Lệ Hướng Thần vội vàng hô to.

Nói xong Lệ Hướng Thần là người thứ nhất chạy. Tất cả cao tầng Lệ gia đều mơ hồ. Tình huống như thế nào?

Lệ Hướng Thần không phải đối thủ của Diệp Hạo?

Sau một khắc Lệ Hồng Thiên vội vàng mang theo cao thủ Lệ gia còn dư lại chạy mất. Cả người Quận Diêu thất hồn lạc phách đứng tại chỗ.

Mạnh như Lệ Hướng Thần cũng không báo được thù sao?

- Quận Diêu, ta đã cho ngươi cơ hội.

Hỏa Ly từng bước từng bước đi tới Quận Diêu.

Ánh mắt Quận Diêu ảm đạm nhìn Hỏa Ly một cái,

- Ngươi giết ta đi.

Thời điểm Quận Diêu đang chờ xuất thủ, thân hình Sắc Vi tiên tử lóe lên ngăn trở.

- Sắc Vi.

Hỏa Ly không hiểu nhìn Sắc Vi nói.

- Kỳ thật nàng cũng là người đáng thương.

Sắc Vi tiên tử khẽ thở dài.

- Chẳng lẽ ngươi muốn thả mặc nàng rời đi?

- Kỳ thật tốt nhất chính là đem nàng đặt ở bên trong tiểu thế giới.

Dược Tị Thế đi tới nói khẽ,

- Chỉ dù tu vi của chúng ta đến Hợp Thần cảnh, tu sĩ cũng không thích hợp ở trong đó sinh tồn.

- Vậy đặt ở bên trong tiểu thế giới của ta đi.

Diệp Hạo lúc này mở miệng.

- Hỏa Ly, đợi đến ngươi đạt tới thời điểm Thần Vương cảnh, ta lại đưa Quận Diêu cho ngươi.

- Tốt.

Hỏa Ly nghĩ nghĩ liền gật đầu. Đây là nhân quả của nàng. Nàng nhất định phải gánh chịu.

- Chúng ta đi vào đi.

Diệp Hạo chỉ Tẩy Lễ tuyền nói.

Thời điểm năm người Diệp Hạo đi vào, toàn bộ tu sĩ xếp hàng đều tránh ra. Ai dám không nhường ra?

Không thấy được vị kia cả Lệ Hướng Thần Hợp Thần cảnh tầng thứ hai đều bị đánh trọng thương sao? .

Thời điểm đi tới tẩy lễ trì, Diệp Hạo thấy được một bóng người quen thuộc. Đó là một con mèo tuyết trắng toàn thân trắng như tuyết. Lười biếng ngồi ở một bên tẩy lễ trì.

- Con mèo thật đáng yêu?

Ánh mắt Sắc Vi tiên tử lộ ra vẻ mừng rỡ. Ngay thời điểm Sắc Vi tiên tử chuẩn bị tiến lên, con ngươi hẹp dài của mèo trắng liền rơi vào trên thân nàng. Sắc Vi tiên tử lập tức cảm thấy một trận hàn ý khó có thể nói. Dược Tị Thế tiến lên ngăn trước mặt Sắc Vi tiên tử,

- Mèo trắng này không đơn giản.

- Đừng quấy rầy chủ nhân ta tẩy lễ.

Mèo trắng trách cứ.

- Không nghĩ tới ngươi có thể đặt chân đến Thần Hoàng cũng sẽ hiệu trung?

Diệp Hạo nhìn đầu mèo trắng này nhàn nhạt nói.

Mèo trắng theo thanh âm nhìn về phía Diệp Hạo. Một lần này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Là ngươi?

- Là ta.

- Chủ nhân nhà ta chính là tồn tại vô thượng của Yêu tộc, ta có cơ hội hiệu trung là vô thượng vinh hạnh của ta.

Thời điểm mèo trắng nói câu nói này có ý riêng. Diệp Hạo lập tức minh bạch ý tứ mèo trắng. Mèo trắng đây là đang khuyên bảo bản thân không nên đắc tội chủ nhân của nó.

- Thuận tiện nói một chút không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút hỏi.

Mèo trắng lắc đầu.

- Chủ nhân nhà ngươi còn phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể tẩy lễ xong?

- Không biết.

Mèo trắng lắc đầu,

- Bất quá ngươi trước tiên có thể đi khảo thí?

- Khảo thí?

Mèo trắng chỉ một bóng người xa xa nói,

- Chính là vị tiền bối kia.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía đạo thân ảnh xa xa kia. Sau một khắc trên mặt Diệp Hạo liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Một thạch nhân, tôn thạch nhân này tay trái cầm một quyển sách cổ, tay phải cầm một cây bút, mặt mũi hiền lành.

- Diệp Hạo xin ra mắt tiền bối.

Diệp Hạo đi tới trước mặt thạch nhân kia cung kính hành lễ.

- Ngươi biết ta?

Thạch nhân mở miệng nói.

- Thời điểm vãn bối tại hạ giới Đông Hoa Hoàng Triều may mắn chiêm ngưỡng qua tiền bối.

Thái độ Diệp Hạo rất khiêm tốn. Không khiêm tốn không được.

Phải biết vị trước mắt này chính là nửa bước đại năng.

Ôn thạch nhân kia trầm mặc một hồi, lúc này vừa cười vừa nói,

- Dĩ nhiên là ngươi?

- Tiền bối nghĩ tới?

- Vừa rồi ta thông qua giao lưu với bản tôn đã hiểu được chuyện của ngươi.

Thạch nhân kia nói xong liền nhìn Diệp Hạo từ trên xuống dưới, một lần này dò xét để sắc mặt thạch nhân trở nên ngưng trọng

- Bản nguyên ngươi lại hùng hồn đến trình độ này?

Phổ Đà rất khiếp sợ.

Bởi vì hắn phát hiện bản nguyên Diệp Hạo còn muốn vượt qua bản thân lúc trước.

- Vãn bối gặp một chút cơ duyên.

Diệp Hạo xấu hổ nói.

- Tẩy lễ trì bản ý là chuẩn bị vì thiếu niên chí tôn, bất quá số lượng thiếu niên chí tôn dù sao cũng không có bao nhiêu, bởi vậy những năm này ta không thể không hạ thấp ngưỡng cửa xuống.

Thạch nhân kia nhẹ nhàng nói,

- Mấy bằng hữu của ngươi là ngụy thiếu niên chí tôn, bình thường mà nói bọn họ có thể ở trong đó một ngày, bất quá nhìn ở trên mặt mũi của ngươi thì ta sẽ hủy bỏ cái hạn chế này, ngươi và bằng hữu của ngươi có thể ở trong đó đợi đến cực hạn của bản thân.

Phổ Đà nói xong, tu sĩ xa xa truyền đến từng đợt kinh hô.

- Hủy bỏ hạn chế.

- Nhiều năm như vậy thạch nhân chưa từng có một lần hủy bỏ hạn chế.

- Phải biết dù là thiếu niên chí tôn chân chính cũng chỉ có thể ở trong đó đợi ba ngày thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận