Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2440: Lĩnh Ngộ Thời Gian Áo Nghĩa

Sắc mặt người thanh niên kia hoàn toàn thay đổi. Giờ khắc này hắn không thể động đậy, hắn duy nhất có thể làm chính là chờ đợi tử vong phủ xuống. Sau một khắc ánh mắt Diệp Hạo thu hồi,

- Ngươi biết ta là ai sao?

Thanh niên kia nhìn Diệp Hạo không khỏi lui sau khi một bước.

- Ta không biết ngươi là ai? Cũng không muốn biết ngươi là ai?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn thanh niên kia,

- Tóm lại đừng trêu chọc ta là được.

Sau khi quẳng xuống câu nói này, Diệp Hạo hướng về Ngộ Đạo các đi đến. Thanh niên kia nhìn xem bóng lưng Diệp Hạo trong mắt tràn đầy sát ý dữ tợn. Ngay sau đó xoay người rời đi.

- Ngươi nói cái gì?

Bên trong một tòa đình viện, một bạch y nam tử cầm sách cổ trong tay sau khi nghe được thanh niên này bẩm báo không khỏi nhíu mày.

- Ta đã nói một câu công tử nhà ta mời ngươi đến đây một lần, kết quả Diệp Hạo liền cuồng vọng động dùng mâu thuật trấn áp ta.

Thanh niên kia nói xong, gương mặt đầy bi phẫn nói tiếp

- Diệp Hạo quả thực không đem công tử ngươi để ở trong mắt.

- Tạm thời bất luận ngươi có phải có thêm mắm thêm muối hay không, Diệp Hạo hắn động thủ đánh ngươi, chính là không ta cho mặt mũi.

Bạch y nam tử nói xong đứng lên,

- Ngươi lại đi Ngộ Đạo các trông coi, thời điểm lúc nào Diệp Hạo ra thì ngươi cho ta biết là được.

- Tuân mệnh.

Thanh niên cung kính rời đi. Trên đường tiến về Ngộ Đạo các, hắn lẩm bẩm nói,

- Diệp Hạo, ngươi kết thúc....

Ngộ Đạo các!

Sau khi Diệp Hạo đi tới Ngộ Đạo các mới phát hiện Ngộ Đạo các cũng phân làm đủ loại khác biệt.

- Tầng thứ nhất Ngộ Đạo các là Hợp Thần tu sĩ lưu lại, tầng thứ hai Ngộ Đạo các là cao thủ Thần Vương lưu lại, tầng thứ ba Ngộ Đạo các là cường giả Thần Hoàng lưu lại.

Một thị nữ một bên nói một bên mang theo Diệp Hạo tiến về tầng thứ hai Ngộ Đạo tháp,

- Lấy tu vi ngươi hiện tại còn không thể tiến về tầng thứ ba được, bởi vì cường giả Thần Hoàng trình bày đại đạo quá mức khủng bố, cưỡng ép lĩnh ngộ sẽ có khả năng sẽ vẫn lạc.

- Tầng thứ hai Ngộ Đạo tháp tổng cộng có 999 gian phòng, ngươi có thể tùy tiện lựa chọn một phòng tiến hành lĩnh ngộ.

Người thị nữ kia nói xong liền hướng về nguyên một đám căn phòng nhìn sang,

- Nơi này có một phòng trống.

Sau khi đến cửa gian phòng không người, thị nữ đem lệnh bài Diệp Hạo cắm vào trong lỗ quét thẻ cửa.

- Thời điểm ngươi bên trong, thân phận lệnh bài theo thời gian tiêu hao hầu như không còn, lĩnh ngộ của ngươi liền sẽ đứt đoạn.

- Cám ơn.

Diệp Hạo nói một tiếng rồi đẩy đại môn gian phòng đi vào. Sau khi đến gian phòng Diệp Hạo chú ý thấy trong phòng có tầng một trận pháp.

- Dĩ nhiên là liên hoàn trận pháp?

Diệp Hạo nhìn một hồi thấp giọng nói. Cái gì gọi là liên hoàn trận pháp?

Là nếu ai xúc động trận pháp gian phòng này, lực lượng trận đạo 999 căn phòng đều sẽ bị kích hoạt, từ đó bộc phát ra thực lực cường hoành đến cực điểm. Diệp Hạo xem chừng cho dù là tồn tại cấp bậc Thần Hoàng cũng có thể bị trọng thương thậm chí đánh giết. Bởi vì Diệp Hạo bất quá dò xét một tia trận đạo mạch lạc đã có một loại cảm giác run sợ trong lòng.

- Nội tình Thiên Không thành quá đủ hùng hồn.

Diệp Hạo cảm thán.

Diệp Hạo đã từng cảm thấy mình thiết lập Viêm Hoàng tông đã không tệ, thế nhưng cùng Thiên Không thành so sánh chênh lệch cũng không phải là một điểm nửa điểm. Rất nhanh Diệp Hạo đã ổn định tâm thần bắt đầu lĩnh ngộ thời gian áo nghĩa Phổ Đà truyền thụ cho hắn. Mà ngay thời điểm Diệp Hạo lĩnh ngộ một đạo lại một đạo, thanh âm trong thức hải hắn chấn động. Những thanh âm đại đạo toàn diện này cũng đều liên quan tới chú thích thời gian. Diệp Hạo rõ ràng đây đều là Thần Vương Thiên Không thành tìm hiểu thời gian. Theo Diệp Hạo lĩnh ngộ, thời gian tinh thạch kia ở trong đầu của hắn không ngừng mà xoay tròn. Thời gian cứ như vậy một chút chút đi qua, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Hạo đột nhiên bị đánh thức. Thanh âm đại đạo kia đột nhiên tiêu tán. Diệp Hạo kinh nghi bất định đứng lên,

- Chẳng lẽ thời gian ba năm cứ như vậy qua sao?

Diệp Hạo đẩy cửa phòng ra thấy được thị nữ năm đó tiếp đãi mình.

- Ba năm qua đi?

Diệp Hạo hỏi.

- Đúng vậy, ba năm đã qua đi.

Người thị nữ kia nói khẽ.

Diệp Hạo hơi xúc động nói,

- Thời gian qua thật nhanh.

- Rất nhiều tu sĩ đi tới Chiến Lực tháp đều có loại cảm giác này.

Người thị nữ kia vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo thu hồi lệnh bài liền hướng về bên ngoài Ngộ Đạo các đi đến. Đi ra Ngộ Đạo các không bao lâu hắn cảm ứng được cái gì. Nơi xa, một nam tử mặc áo trắng chắp hai tay sau lưng, thần sắc nghiêm nghị nhìn xem Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, ngươi đả thương người hầu của ta, có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?

Thời điểm chữ thứ nhất thanh niên kia nói ra khỏi miệng thì hắn còn ở nơi xa, thế nhưng một chữ cuối cùng hạ xuống dĩ nhiên đến trước mặt Diệp Hạo.

- Muốn kiếm cớ cho dù nói thẳng, cần gì vòng vo?

Diệp Hạo nhìn nam tử kia thản nhiên nói.

- Ta hảo tâm để người hầu ta mời ngươi tới làm khách, kết quả ngươi không biết tốt xấu đánh tổn thương người hầu ta? Diệp Hạo, hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, ngươi đừng nghĩ an ổn rời khỏi nơi đây?

Nam tử lạnh lẽo nói.

- Số 2, ngươi để ai đừng nghĩ an ổn rời khỏi nơi này?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng phá vỡ trời cao, xa xa một đạo thân ảnh phong hoa tuyệt đại đi tới. Nam tử kia co rụt con ngươi , ngay sau đó trên mặt liền treo đầy nụ cười,

- Ta đùa Diệp Hạo thôi!

Hắn một bên nói một bên vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo,

- Có phải hay không?

- Lấy ra móng vuốt của ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Mặt của nam tử kia sắc lập tức trầm xuống,

- Không nể mặt mũi?

- Ngươi cho là mặt mũi ngươi giá trị mấy phần?

Diệp Hạo nói xong liền hướng về xương bả vai nam tử kia bắt tới. Nam tử hừ lạnh một tiếng tung một quyền đánh tới bàn tay Diệp Hạo. Mắt thấy song phương liền muốn đụng vào nhau, Diệp Hạo thúc giục Vạn Cổ Bất Diệt Quyết, bàn tay của hắn trong khoảnh khắc tràn vào sức mạnh vô cùng vô tận, thời điểm hai người đụng va vào nhau, Diệp Hạo lại kêu lên một tiếng đau đớn. Đợi đến tay, trên nắm tay lại là đang chảy máu.

Nam tử kia hài hước nhìn xem Diệp Hạo nói.

- So nhục thân với ta? Ngươi còn non lắm!

- Số 2, tin ta phế bỏ ngươi hay không?

Thân ảnh phong hoa tuyệt đại kia lạnh lùng nói. Nam tử nhìn số 1 một cái, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Hạo,

- Hi vọng ngươi cả một đời đều có số 1 bên người.

Nói xong nam tử xoay người muốn rời đi. Nhưng mà sau một khắc hắn khiếp sợ phát hiện mình bị giam cầm ở tại chỗ.

- Số 1, ngươi muốn như nào?

Ba!

Số 1 vung tay cho hắn một bàn tay,

- Xin lỗi phu quân ta .

- Đừng mơ tưởng.

Số 2 con mắt lập tức đỏ lên. Hắn vì sao tìm Diệp Hạo gây xự?

Còn không phải là bởi vì số 1. Nhưng mà bây giờ số 1 lại bởi vì Diệp Hạo mà đánh mặt mình?

Số 2 làm sao có thể xin lỗi?

- Vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Số 1 nói xong hướng về đan điền đối phương đạp tới. Ngay ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, thân ảnh số 2 biến mất tại chỗ. Số 1 nhìn một hắc y lão giả lơ lửng ở giữa không trung, trách mắng,

- Ngươi muốn đối địch với ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận