Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2468: Nghiền Ép

Tùy tiện!

Đây cũng chính là cách nhìn của Vương Trọng Kiếm đối với Diệp Hạo lúc này. Đông Phương Bạch là ai?

Vị này chính là đi ra từ cao đẳng vương triều. Diệp Hạo dù có mạnh hơn cũng không thể là đối thủ của hắn?

Keng!

Đúng lúc này một cây tú hoa châm đâm rách không gian, thẳng đến lúc cây tú hoa châm còn cách Diệp Họa mười mét Bạch Tiểu Bạch mới cảm nhận được chấn động trong không khí.

- Cẩn thận.

Nhắc nhở xong Bạch Tiểu Bạch mới ý thức được nhắc nhở cũng đã muộn. Bởi vì một chữ cuối cùng hạ xuống xong cây kia tú hoa châm kia cũng chỉ cách Diệp Hạo còn một mét.

Làm sao né tránh?

Mắt thấy sắp đâm vào thân thể Diệp Hạo đột nhiên Diệp Hạo dùng hai ngón tay kẹp lại.

- Liên Hoa bảo điển này của ngươi thật giống với Quỳ Hoa bảo điểm trong truyền thuyết.

Diệp Hạo nhìn Đông Phương Bạch đang khiếp sợ nói.

Ánh mắt Đông Phương Bạch nhìn Diệp Hạo đã thay đổi.

Đây không phải là tú hoa châm thông thường mà là dùng Thái Nhất Kim Tinh luyện hóa, cho dù dùng phi kiếm đón đỡ cũng phải toác ra một lỗ hổng. Nhưng Diệp Hạo bây giờ chỉ lấy tay kẹp lại.

- Quỳ Hoa bảo điển là công pháp gì?

Đông Phương Bạch nhìn Diệp Hạo nói.

- Muốn luyện công này, tất tiên tự cung.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Đáy mắt Đông Phương Bạch lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liền ném năm cây tú hoa châm về phía Diệp Hạo. Loại cảm giác của hắn giống như bí mật bị bóc trần, thẹn quá hoá giận chỉ muốn hủy diện tất cả vậy. Diệp Hạo vung lên ống tay áo năm cây tú hoa châm kia liền gãy.

- Ngươi có phải cảm thấy ta không chừa mặt mũi cho ngươi?

Nói xong hai mắt Diệp Hạo toát ra khí thế sắc bén. Đông Phương Bạch há miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn trở nên sợ hãi bất an.

- Ngươi.

Mới nói đến đây nhục thể hắn liền bị thiêu đốt, dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường hóa thành tro tàn. Linh hồn hắn từ trong thể xác trốn thoát ra, vừa muốn chạy trốn đã bị ánh lửa bao vây.

A!

Đông Phương Bạch hét thảm lên. Khi linh hồn Đông Phương Bạch cũng chuẩn bị đốt thành tro bụi, ánh mắt Diệp Hạo mới dần tiêu tán.

- Lần này chỉ là cảnh cáo nho nhỏ với ngươi, nếu còn dám tới Nam Đẩu học viện gây chuyện, ta sẽ không thèm để ý tới thế lực sau lưng ngươi đâu.

- Ngươi biết thế lực sau lưng ta gì không?

Đông Phương Bạch âm độc nhìn Diệp Hạo nói.

- Không phải chính là Đông Phương thế gia sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Lão tổ trong tộc các ngươi là Thần Hoàng cảnh cao giai có phải không?

- Nếu đã biết rõ ta là đệ tử Đông Phương thế gia, ngươi còn dám thiêu hủy nhục thân, đốt cháy linh hồn ta sao?

- Đông Phương thế gia các ngươi rất mạnh sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Có bản lĩnh chúng ta đánh một trận?

Đông Phương Bạch nhìn Diệp Hạo ánh mắt lập tức biến đổi. Diệp Hạo vẫn không sợ hãi chút nào.

- Ngươi là ai?

- Tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Chấp pháp sứ Đan đạo tổng các?

- Đúng vậy.

Đông Phương Bạch yên lặng. Đan Hoàng thế nhưng là Thần Hoàng đỉnh phong. Hơn nữa Đan Hoàng quen rất nhiều Thần Hoàng, Đông Phương thế gia căn bản không chống lại được Đan Hoàng nhất mạch.

- Chuyện này coi như bỏ qua đi, ngươi thấy có được không?

Lúc này sau khi Đông Phương Bạch nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Có thể.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Nhưng vẫn cảnh cáo ngươi trước, ngươi đừng nghĩ đến chuyện lôi chuyện cũ ra tìm ta, bằng không hậu quả ngươi đảm đương không nổi đâu;.

Nói đến một chữ cuối cùng, uy áp tinh thần kinh khủng hóa thành một đạo kinh lôi nổ vang giữa không trung.

Giờ khắc này cho dù cao thủ Hợp Thần trung giai cũng đều bị hoảng sợ co quắp ngồi trên mặt đất. Trong đầu Đông Phương Bạch không khỏi tràn đầy vẻ lo lắng, trước ánh nhìn soi mói của Diệp Hạo âm thanh khô khốc nói.

- Không dám.

Đông Phương Bạch giật mình. Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ trải qua cảm giác kinh khủng như vậy, chỉ là tinh thần uy áp đã trấn áp bản thân đến đứng không nổi. Cho dù là truyền nhân của thế lực Thần Hoàng đỉnh phong cũng không thể được.

Trừ phi là…

Nghĩ tới đây trong đầu Đông Phương Bạch run lên?

Tương lai Diệp Hạo sẽ không phải có năng lực trùng kích nửa bước đại năng đấy chứ?

Nửa bước đại năng!

Lúc này ánh mắt hắn nhìn Diệp Hạo tràn đầy e ngại.

- Diệp công tử, ngươi yên tâm đi, sau này nếu ai dám tìm tới gây phiền phức cho Nam Đẩu học viện cũng chính là tìm Đông Phương thế gia ta phiền phức.

Diệp Hạo khẽ giật mình. Cái này con mẹ nó đang vuốt mông ngựa sao?

Suy nghĩ một chút Diệp Hạo đổ cho Đông Phương Bạch một bình ngọc nói.

- Trong bình ngọc là thần đan có thể tái tạo được thân thể, ngươi trở về trong tộc bổ sung thêm một chút bản nguyên, đến lúc đó sẽ không ảnh hưởng tới căn cơ của ngươi.

Thần niệm Đông Phương Bạch quét một lần, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Đây là thần đan đại viên mãn trong truyền thuyết?

- Cũng có thể xưng là siêu hạng thần đan.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cảm tạ.

Đông Phương Bạch hành lễ với Diệp Hạo. Lấy tài nguyên trong tộc đương nhiên vẫn có thể tìm cho hắn cửu đẳng thần đan, thế nhưng siêu hạng thần đan chính là tìm không tới, bởi vì loại cấp bậc này căn bản không hề nghe qua ai có thể luyện chế ra được.

- Cái gì?

- Siêu hạng?

- Diệp Hạo luyện chế được siêu hạng thần đan?

- Thần đan Hợp Thần cấp còn có thể luyện ra siêu hạng?

- Đây quả thực nghịch thiên.

- Nếu nói như vậy Diệp Hạo có thể lấy được sự ủng hộ toàn phần của Đan Đạo Tổng Các.

- Lấy thực lực của Diệp Hạo tương lai rất có thể đạt tới Thần Hoàng đỉnh phong, cấp bậc như vậy Đan Đạo Tổng Các sao có thể không ủng hộ được?

- Ta nhớ không nhầm hình như Diệp Hạo đã từng học tại Nam Đẩu học viện?

- Đúng vậy.

- Khó trách Diệp Hạo vì Nam Đẩu học viện mà ra mặt.

- Sau ngày hôm nay sẽ không có thế lực nào dám trêu chọc Nam Đẩu học viện nữa.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Đông Phương Bạch nói.

- Tài nguyên trân quý nhất Thần Vực vốn không ở trong tay những thế lực này, phần lớn tài nguyên đều bị thế lực Hoàng cấp các ngươi đoạt đi, còn nữa hiện tại các ngươi tốn tâm tốn sức cướp đoạt tài nguyên thì có ý nghĩa gì? Đợi đến khi truyền nhân cao đẳng hoàng triều giáng lâm còn có phần của các ngươi sao?

- Vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì?

Đông Phương Bạch hỏi.

- Tìm kiếm cơ duyên, tăng cường thực lực.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Quẳng xuống một câu xong Diệp Hạo quay người rời khỏi. Bạch Tiểu Bạch vội vàng đi theo. Đi được một đoạn Bạch Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi.

- Thực lực ngươi bây giờ đạt đến trình độ nào?

- Cái này không phải ngươi không muốn biết sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Con mắt Bạch Tiểu Bạch lóe lên một cái rồi nhẹ nhàng thở dài. Bạch Tiểu Bạch từng cảm thấy Diệp Hạo không phải đối thủ của mình, hiện tại mới ý thức được Diệp Hạo ngay từ đầu đã che giấu thực lực. Mình quá tự đại rồi.

- Tương lai chờ ngươi cường đại, có thể giúp ta một việc được không?

Yên lặng một hồi Bạch Tiểu Bạch nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Được.

Diệp Hạo không chút do dự nói. Thật ra dù Bạch Tiểu Bạch không nói, Diệp Hạo cũng có thể đoán ra được. Bạch Tiểu Bạch nhất định muốn bản thân cứu trợ phụ thân nàng.

- Ta phải đi.

- Nhanh như vậy đã đi rồi sao?

- Sau khi ta trở về muốn bế quan đột phá.

- Tốt.

Diệp Hạo cáo từ với cao tầng Nam Đẩu xong liền trở về Viêm Hoàng tông. Nơi này chỉ là một một khúc nhạc đêm. Lúc Diệp Hạo rời khỏi Kiếm Thanh cùng Kiếm Vân cũng muốn đi theo, bất quá bị Diệp Hạo từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận