Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2471: Ma Quật

Sắc mặt Huyền Khởi kinh hãi thối lui về phía sau, đến khoảng cách đủ xa mới mở miệng nói.

- Sư tổ, người khống chế năng lượng thêm một chút được không.

Sau một khắc nhục thân vỡ vụn của Diệp Hạo dần dần khôi phục, khiếp sợ nhìn một màn nhất thời không biết nên nói gì.

- Ngại quá, mới tỉnh dậy.

Đạo âm thanh khàn khàn vang lên lần nữa. Dù như vậy nhưng màng nhĩ Diệp Hạo vẫn lập tức nổ tung, hai dòng máu tươi chảy xuống cuồn cuộn.

- Tiền bối.

Diệp Hạo thống khổ nói.

Ngay sau đó thời không bốn phía Diệp Hạo lại một lần nữa nghịch chuyển, hồi phục đến lúc màng nhĩ Diệp Hạo chưa bể nát.

- Bây giờ được rồi chứ?

Diệp Hạo vẫn cảm thấy màng nhĩ vô cùng đau nhức.

- Tiền bối nếu được có thể khống chế năng lượng thêm một chút được không?

- Được thôi.

Đối phương bất đắc dĩ nói.

Diệp Hạo cười khổ không thôi. Lúc giun dế trao đổi với Thần Long chỉ cần không chú ý một chút là có thể giết chết giun dế. Cho dù Thần Long cảm thấy mình đã rất cẩn thận. Nhưng trong lơ đãng vẫn đánh chết giun dế được.

- Ngươi muốn biết cái gì?

- Ta muốn biết tiền bối vì sao lại mời phụ mẫu ta đến Vô Ngân sơn?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút liền mở miệng nói. Diệp Hạo cảm thấy câu này phải hỏi rõ ràng. Bởi vì việc này liên quan đến thái độ của Diệp Hạo đối với Vô Ngân Sơn.

- Ta đã từng nhìn thấy một góc của vận mệnh.

- Liên quan tới ta?

- Ta thấy ngươi đưa tay trấn áp đệ tử thân truyền của ta.

Mặt Diệp Hạo không khỏi biến.

- Ta không biết rõ tương lai ngươi với mạch của ta xảy ra chuyện gì, nhưng thứ ta cần làm bây giờ chính là loại bỏ khả năng có thể xảy ra này.

Âm thanh tồn tại trong sơn động khi nói đến câu này liền lạnh giọng xuống.

- Tiền bối, vận mệnh không phải không thể thay đổi, bằng không ta tu hành làm cái gì?

Diệp Hạo nói gấp.

- Không phải là vì nghịch thiên cải mệnh sao?

- Vận mệnh không thể dễ dàng thay đổi như vậy?

Tiếng trong sơn động thản nhiên nói.

- Ngươi làm sao biết được vận mệnh của ngươi không phải đã sớm được an bài đầy đủ?

Diệp Hạo sợ hãi cả kinh.

Bất quá ngay sau đó liền nói.

- Nhưng bây giờ ta và Vô Ngân sơn nhất mạch các ngươi không hề có bất kỳ thù hận nào?

Hơn nữa Vô Ngân Sơn các ngươi đập nhiều tài nguyên lên người phụ mẫu ta như vậy, về tình về lý ta đều sẽ không hạ thủ với Vô Ngân sơn các ngươi.

- Chuyện tương lai không ai nói rõ được.

Tiếng trong sơn động ung dung nói.

- Tóm lại vận mệnh chưa bao giờ sai.

Diệp Hạo lập tức ý thức được đối phương muốn xuất thủ với hắn.

- Ta muốn biết sau khi giết ta ngươi đối đãi với phụ mẫu ta như thế nào?

Diệp Hạo vừa hỏi trong lòng lại kêu gọi tiền bối thần bí kia. Trên Địa Cầu gặp tiền bối thần bí đã đưa cho hắn cấm kỵ huyết mạch.

- Bọn họ vẫn sẽ giống như trước đây.

Người tồn tại trong sơn động nói đến đây một cỗ ý niệm tinh thần như thiên uy nghiền ép về hướng Diệp Hạo. Diệp Hạo còn chưa kịp kêu lên thảm thiết đã hóa thành tro tàn.

- Cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Tiếng trong sơn động thản nhiên nói.

- Sư tổ, ngươi nói vận mệnh không thể thay đổi.

Thân ảnh Huyền Khởi từ đằng xa đi tới.

- Nhưng bây giờ ngươi đang thay đổi vận mệnh mà?

- Đây chẳng qua là các ngươi nói.

Người trong sơn động lãnh đạm nói.

- Mà chúng ta đã chạm tới vận mệnh, thay đổi cũng không phải không có khả năng.

Nói đến đây người trong sơn động kinh nghi nói.

- Không đúng, tiểu tử này đang trùng sinh.

- Trùng sinh?

Thần sắc Huyền Khởi thay đổi. Phải biết vừa rồi là chủ nhân Vô Ngân sơn tự tay xuất thủ.

Hắn xuất thủ đừng nói Hợp Thần cảnh như Diệp Hạo, cho dù Thần Hoàng cấp cũng không thể có sơ xuất. Chỉ trong mấy hơi thở sau thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở cửa sơn động.

- Tinh khí thần cơ hồ cũng không bị tổn hao bao nhiêu?

Người trong sơn động nói đến đây, hai con mắt liền lộ ra ánh mắt kinh khủng, một lần nữa dò xét hắn mới phát hiện trên người Diệp Hạo có một tầng vòng sáng bảo hộ, theo việc hắn vung tay lên vòng sáng bao phủ quanh thân Diệp Hạo liền bể tan tành.

Cùng lúc đó ở chỗ sâu U Minh phía xa, Triệu Tổ đang bế quan đột nhiên mở ra hai mắt.

- Vô Ngân sơn.

Triệu Tổ kinh nghi nhìn về hướng Vô Ngân sơn nói.

Mà lúc này Diệp Hạo đã bại lộ rõ ràng trong mắt người trong sơn động.

- Trong cơ thể ngươi tại sao lại có cấm kỵ huyết mạch?

Lần này Vô Ngân thật sự bị kinh động.

- Ngươi khẳng định muốn động vào dòng dõi của người kia sao?

Đúng lúc Triệu Tổ phá vỡ hư không cường thế phủ xuống. Vô Ngân nhìn Triệu Tổ một cái nói.

- Ngươi ra tay giúp tiểu tử này che đậy thiên cơ?

- Không sai.

- Nếu vị kia hiện thân ta có lẽ ít nhiều sẽ kiêng ky, nhưng Triệu Tổ ngươi còn chưa có đủ tư cách ngăn cản ta.

Vô Ngân ngay sau đó liền lạnh lùng nói.

- Ta biết dù bản tôn ta giáng lâm cũng không ngăn cản được ngươi, ta chỉ muốn nói cho tiền bối ngươi một chuyện, ngươi khẳng định muốn động vào dòng dõi của người kia chứ?

Triệu Tổ nhìn cửa động trịnh trọng nói.

- Cái này không cần ngươi nhọc công lo lắng.

Nói đến đây hai mắt Vô Ngân lóe lên quang huy trực tiếp chấn vỡ phân thân ý niệm của Triệu Tổ.

Diệp Hạo biết mình bất diệt nhưng không phải chân chính bất diệt. Đối phương thân làm cường giả đại năng, nếu muốn chém giết hắn, làm sao lại không có biện pháp đâu?

- Huyền Khởi, ném hắn vào Ma Quật.

Vô Ngân trầm ngâm một hồi nói.

- Ma Quật?

Nghe vậy Huyền Khởi rùng mình một cái. Bất quá hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh mang Diệp Hạo về nơi xa.

- Ma Quật là nơi nào?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Ma Quật thực tế là một cấm địa.

Huyền Khởi thương hại nhìn Diệp Hạo nói.

- Một vài tu sĩ tu hành công pháp ma đạo sẽ tiến vào trong đó tu hành, nhưng từ xưa đến nay chỉ có một người duy nhất đi ra.

- Ai?

- Hiện tại vị kia đã trở thành cầm kỵ, bởi vậy tục danh hắn ta không thể nói cho ngươi.

Huyền Khởi khẽ thở dài.

- Nói tóm lại khi đến Ma Quật ngươi đều sẽ phải nhập ma thôi.

Diệp Hạo trầm xuống. Từ xưa đến nay chỉ có một người đi ra.

Điều này có nghĩa gì?

Điều này có nghĩa là chỗ đó vô cùng đáng sợ.

- Có thể giúp ta một chuyện được không?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi muốn nói ta chiếu cố phụ mẫu của ngươi sao?

Huyền Khởi tựa hiểu ra được.

- Ngươi yên tâm, không có ai động tới phụ mẫu của ngươi.

- Cảm tạ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Huyền Khởi cười cười không nói gì nữa. Huyền Khởi mang theo Diệp Hạo một đường đi qua cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xa xa thấy được một đầu đường sâu thăm thẳm. Từ lối đi truyền ra tiếng kêu gào thét thê thảm, một trận âm phong thổi ra khiến toàn thân Diệp Hạo đều nổi da gà.

- Đi đường bình an.

Huyền Khởi vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo, tiếp theo đẩy hắn tới thông đạo.

Sau khi rơi vào thông đạo, Diệp Hạo cảm giác được từng đôi bàn tay vô hình kéo bản thân lại. Nhưng khiến hắn cảm thấy run rẩy chính là hắn không nhìn thấy có ngươi quanh đây.

Oán niệm!

Diệp Hạo rất nhanh đã nhận ra đây oán niệm của cường giả đã chết!

Lấy tu vi Diệp Hạo hiện tại oán niệm tới gần hắn cũng phải là Thần Vương cấp bậc.

Thần Vương?

Ở đây có nhiều Thần Vương vẫn lạc như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận