Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2477: Cố Nhân

Ma Quật!

Là một trong những cấm địa tuyên cổ trường tồn!

Ai cũng không biết Ma Quật lớn bao nhiêu?

Dù trong lòng Diệp Hạo có mang hi vọng, tâm thần cũng sụp đổ mấy lần. Diệp Hạo đã từng cảm thấy Ma Quật không đáng sợ như trong tưởn tượng, nhưng khi chân chính xâm nhập vào mới hiểu được vì sao từ xưa đến nay chỉ có một cường giả ra khỏi Ma Quật được?

Trong không khí tràn ngập tuyệt vọng. Tiến lên con đường gần như không thấy điểm cuối cùng.

Tiếp tục?

Có cần không?

Những năm này Diệp Hạo vẫn luôn tự hỏi mình vấn đề này?

Nhưng cuối cùng Diệp Hạo vẫn tính lần mình hỏng mất. Sau khi sụp đổ Diệp Hạo hóa thân trở thành cái máy giết chóc, ở trong động ma cùng oán niệm du đãng chém giết. Khi bị oán niệm cường đại đánh giết một lúc sau Diệp Hạo lại sống lại, sau khi phục sinh Diệp Hạo lại bắt đầu con đường độ hóa oán niệm.

Một lần!

Hai lần!

Ba lần!

Khi Diệp Hạo sụp đổ lần thứ tư hắn rốt cục hiểu được vì sao Vô Ngân yên lòng đem mình ném ở trong Ma Quật?

Bởi vì căn bản sẽ không có ai có thể đi ra ngoài?

A!

Diệp Hạo ở Ma Quật trong rống to, liều mạng phát tiết phiền muộn trong lòng. Cùng lúc đó hai bóng người đang ở trong một tòa đình viện đánh cờ vây. Trong đó một thân ảnh thân mang đại bào cỗ xưa, khuôn mặt đã xất hiện dấu vết do thời gian để lại, hắn giơ lên một quân cờ nhìn bàn cờ một hồi, rồi đặt xuống một con. Đối diện với hắn là một thiếu niên mặt như quan ngọc, hắn cầm một quân cờ màu đen lên thản nhiên nói:

- Ngươi không lo tâm linh tiểu tử kia nhiễm bẩn sao?

- Tâm linh nếu nhiễm bẩn, đó chỉ có thể nói hắn không có bản lĩnh.

Trung niên mặc đạo bào không thèm để ý nói.

- Năm đó ta ban cho hắn một giọt thần huyết, vốn là đi một bước cờ nhàn.

Nói xong hắn lại đặt xuống một con.

- Nếu như hắn thông qua Ma Quật của ngươi thì sẽ có tư cách trở thành một quân cờ trong tay ta, lúc đấy chuyện Vô Ngân sơn ta sẽ giúp hắn giải quyết, nhưng nếu hắn không thông qua vậy cứ vạn sự tùy duyên.

- Ngươi thật đúng là tâm ngoan thủ lạt.

Thiếu niên tóc đen khẽ cười nói.

- Tên ma trung chi ma ngươi cũng không có tư cách nói ta.

Đạo bào trung niên liếc thiếu niên tóc đen một cái nói.

- Ngươi cảm thấy ma chính là tội ác tày trời?

Thiếu niên tóc đen lắc đầu.

- Đi đến cảnh giới chúng ta ai mà không tội ác ngập trời đây?

Đạo bào trung niên ha ha cười nói.

- Nào có người lương thiện chứ?

- Ha ha, lời này ta thích.



Thiếu niên tóc đen cười to nói.... Lại nói Diệp Hạo!

Âm thanh hắn rống to đã hấp dẫn oán linh gần đó. Những oán linh này phô thiên cái địa như ong vỡ tổ lao đến Diệp Hạo. Chỉ trong vài lần hô hấp đã bao vây Diệp Hạo. Mà ngay lúc bọn hắn mở ra răng nanh chuẩn bị cắn xé linh hồn Diệp Hạo, kim thân trong thức hải của hắn bỗng nhiên mở ra hai con mắt. Kim thân từ chín mươi chín tấc tăng lên tới một trăm tấc. Sau một khắc liền tràn ra chấn động Hoàng cấp, kim thân một trăm tấc;

Thần Hoàng chi cảnh.

Kim thân Diệp Hạo sau khi độ hóa một đống oán linh rốt cục cũng đã xảy ra biến hóa về chất. Sau khi đặt chân đến Thần Hoàng cảnh kim thân của Diệp Hạo mạnh mẽ đâu chỉ gấp mười. Oán linh bao vây Diệp Hạo trong nháy mắt đã bị độ hóa hóa thành Công Đức Chi Quang đầy trời tràn vào kim thân Diệp Hạo.

Đây là một buổi thịnh yến thao thiết. Theo lý thuyết kim thân của Diệp Hạo sau khi đột phá đều ở trạng thái bất ổn, thế nhưng khi lấy được nhiều công đức như vậy nên chỉ sau vài lần hô hấp đã ổn định lại. Đợi đến lúc quét ngang toàn bộ oán linh bốn phía Diệp Hạo có chút ngây ngốc nhìn kim thân trong thức hải.

Cứ như vậy đã đạt tới Thần Hoàng cảnh?

Nếu tiếp tục hấp thu chẳng phải sẽ đạt tới Thần Hoàng đỉnh phong? Thậm chí Nửa bước đại năng?

Cảnh giới Đại năng này Diệp Hạo không hề nghĩ tới. Không thực tế.

- Nửa bước đại năng cũng quá sức rồi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ cảm thấy nửa bước đại năng cảnh giới này cũng không đáng tin cậy. Bất quá nếu có thể đi đến Thần Hoàng đỉnh phong cũng không tệ. Có lá bài tẩy này ở Thần Vực không nói tung hoành cũng không khác nhau là mấy.

- Độ hóa đi.

Có được mục tiêu mới những khúc mắc trong lòng Diệp Hạo đều được quét sạch sành sanh.

Tiến lên!

Dù khó mấy cũng phải tiến lên!

Không đến Thần Hoàng đỉnh phong không bỏ qua. Diệp Hạo ôm theo niềm tin này mà từng bước tiến lên trong động ma.

Mười năm!

Hai mươi năm!

Ba mươi năm!

Khi kim thân của Diệp Hạo từ Thần Hoàng cảnh tầng thứ nhất tăng lên tới Thần Hoàng cảnh tầng thứ sáu. Hắn vẫn đang thừa thế xông lên tiếp tục tăng tu vi bỗng hắn thấy một con đường. Con đường kia tĩnh mịch tràn ngập quang minh khí tức.

- Đã đến điểm cuối?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, ngươi đã đi đến cuối đường rồi.

Diệp Hạo nói xong một bóng người xuất hiện ở trước mặt Diệp Hạo. Nhìn thân ảnh này Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Là ngươi?

Diệp Hạo làm sao có thể quên vị này đây?

Nếu không nhờ vị này ban cho một giọt thần huyết Diệp Hạo căn bản không có khả năng đạt tới tình trạng hiện giờ. Cả đời này Diệp Hạo cũng sẽ chỉ có tu vi bình thường, trăm năm sau sẽ hóa thành đất vàng, làm sao có được nhân sinh ầm ầm như sóng dậy được?

- Tiền bối.

Diệp Hạo kích động nói.

- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại đạt tới mức độ này?

Trung niên mặc đạo bào nhìn Diệp Hạo ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Nhân vật trung niên đạo bào cấp bậc gì chứ?

Hậu bối có thể vào pháp nhãn của hắn cũng không có mấy người?

- Nếu không phải nhờ công pháp đặc thù, ta sao có thể đi đến một bước này?

Nghe vậy Diệp Hạo cười khổ nói.

- Công pháp cùng nghị lực tự thân là hai chuyện khác nhau, rất nhiều người chiếm được nghịch thiên công pháp, thế nhưng khi đến Ma Quật cũng không thể đi tới chỗ này.

Đạo bào trung niên lắc đầu nói.

- Những năm này đi vào trong động ma lịch luyện, người có tư chất cao, công pháp mạnh không phải không có nhưng cuối cùng bọn họ đều không thể đi tới đây.

- Chuyện Vô Ngân sơn ngươi không cần lo lắng.

Đạo bào trung niên nói tiếp.

- Có ta ở đây, bọn họ sẽ không tiếp tục tìm ngươi gây chuyện.

- Phụ mẫu ta vẫn còn ở Vô Ngân sơn.

- Vậy phải dựa vào ngươi đi giải cứu rồi.

Nghe vậy Diệp Hạo yên lặng lại.

- Duỗi ra tay phải của ngươi ra.

Đạo bào trung niên mở miệng nói.

Diệp Hạo vội vươn ra tay phải của mình.

Đạo bào trung niên viết xuống mấy chữ ở nơi lòng bàn tay Diệp Hạo.

- Bàn.

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Niết bàn, niết bàn, thời điểm hai chữ này hợp lại mới thật sự là niết bàn.

Đại bào trung niên chậm rãi nói.

- Lần tiếp theo ngươi niết bàn hiệu quả sẽ bạo tăng mấy lần.

- Đa tạ tiền bối tặng cho.

Diệp Hạo khom người bái tạ nói.

- Được rồi, ngươi đi đi.

Đạo bào trung niên chỉ lên tiếng nói.

Diệp Hạo mới nhìn cửa động một cái rồi chuyển thân liền phát hiện đạo bào trung niên đã biến mất không thấy. Diệp Hạo không khỏi cười khổ lên tiếng. Vị này thật đúng là có cá tính. Năm đó nói đi là đi, kết quả hiện tại vẫn vậy.

- Có phải cảm thấy Đạo Tôn rất có cá tính?

Đúng lúc này một thanh âm hài hước vang lên trong tai Diệp Hạo. Diệp Hạo lập tức nhìn về phía người tới. Một thiếu niên nhìn qua cũng không lớn lắm, từng bước hắn đi không hề có một chút chấn động. Giống như một người bình thường vậy.

Nhưng mà có thể sao?

Người xuất hiện ở một nơi như thế nào làm sao có thể là người bình thường được?

Hơn nữa thiếu niên này gọi thẳng tục danh vị Đạo Tôn kia?

Chẳng lẽ vị trước mặt cũng là một cường giả Đại năng?

- Tiền bối, ngươi là... ?

- Ta là chủ nhân ở đây.

Thiếu niên tóc đen vừa cười vừa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận