Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2478: Chiến Kỳ

Diệp Hạo sợ hãi cả kinh.

Chủ Ma Quật?

Vô ý thức Diệp Hạo lui về phía sau hai bước.

- Ngươi đang sợ ta sao?

Thiếu niên tóc đen có chút bất mãn nói.

- Không... Không có.

Diệp Hạo nói lắp bắp. Không sợ mới lạ ấy.

Ma Quật thế nhưng là cấm địa tuyên cổ trường tồn.

- Đầu tiên ta phải chúc mừng ngươi.

Thiếu niên tóc đen lúc này nói.

- Chúc mừng ta?

Diệp Hạo khó hiểu nói.

- Chúc mừng ngươi trở thành quân cờ của Đạo Tôn.

Thiếu niên tóc đen cười như không cười nhìn Diệp Hạo nói. Vượt người dự đoán của hắn là trên mặt Diệp Hạo không ngờ lại không có bất kỳ biến hóa nào.

- Ngươi không ghét?

Thiếu niên tóc đen nghi ngờ hỏi.

- Không phải ai cũng có tư cách trở thành quân cờ của cường giả Đại năng.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nói thật ta rất may mắn có thể làm quân cờ của Đạo Tôn.

Thiếu niên tóc đen nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu.

- Ngươi thật khác so với các thiếu niên chí tôn ta từng thấy qua.

- Có giá trị mới là quân cờ, không giá trị ai sẽ chú ý tới ngươi?

Diệp Hạo nhìn thiếu niên tóc đen nghiêm túc nói.

Thiếu niên tóc đen có thể nhìn ra được Diệp Hạo đang nói thật lòng.

- Không sai, tiểu tử, ta cảm giác ngươi tương lai có thể đi rất xa.

Thiếu niên tóc đen nói xong bàn tay lớn vồ một cái từ trong hư không cầm ra một cây cờ lớn.

- Lá cờ này đưa cho ngươi.

Diệp Hạo nhận lấy cái kia cán đại kỳ nhìn một chút biến sắc.

- Tiền bối, cán cờ này là dùng mẫu kim chế tạo sao?

Diệp Hạo kích động hỏi. Mẫu kim được gọi là một trong những vật liệu trân quý nhất trên đời. Toàn bộ thiên địa cũng không có được bao nhiêu.

- Đúng vậy.

- Tiền bối, cờ này có tác dụng gì?

Diệp Hạo bình phục một lần hỏi.

- Đây là lá cờ chiến lúc ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đã chế tạo.

Thiếu niên tóc đen thản nhiên nói.

- Khi ngươi cắm nó trên chiến trường, thực lực tướng sĩ bên ngươi sẽ điên cuồng tăng vọt, về phần tăng vọt mấy lần phải nhìn thực lực ngươi lúc đó đang ở giai đoạn nào.

- Thực lực ta hiện giờ không thể sử dụng nó sao?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút hỏi.

- Ngươi chắc ngươi không phải đang đùa ta chứ?

Thiếu niên tóc đen nói.

- Vậy cái này thì sao?

Diệp Hạo nói xong gọi kim thân trong mi tâm ra. Thiếu niên tóc đen nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

- Vật dẫn ngưng tụ công đức?

Thiếu niên tóc đen nhìn một hồi nói.

- Nếu ngươi lấy kim thân này để thúc giục mà nói ta nghĩ hẳn là có thể tăng cường gấp năm lần.

- Gấp năm?

Diệp Hạo giật mình. Gấp năm thật sự quá kinh khủng rồi.

- Cờ chiến này chỉ có mỗi tác dụng này thôi sao?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Trên cán cờ chiến ta đã đặt vào một cỗ lực lượng, khi ngươi kích phát nó dù là nửa bước đại năng cũng có thể chém giết.

Thiếu niên tóc đen thản nhiên nói.

- Nhưng ta không khuyến khích ngươi vận dụng cỗ lực lượng này, bởi vì ngươi một khi vận dụng sẽ bại lộ quan hệ của ta và ngươi.

- Chúng ta không có quan hệ.

Diệp Hạo vội nói.

- Nhưng sẽ có người nhận định ngươi là truyền nhân của Ma Quật.

Thiếu niên tóc đen vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ vẫn thu cột cờ này vào. Đây chính là át chủ bài mà cường giả Đại năng ban cho. Diệp Hạo cũng không hy vọng vận dụng. Nhưng nếu thật không còn cách nào thì hắn còn chú ý mấy thứ liên lụy hay không liên lụy này làm gì.

- Được rồi, tiểu gia hỏa, ngươi đi đi.

Thiếu niên tóc đen chỉ cửa động nói.

- Tiền bối, cáo từ.

Diệp Hạo không dám cùng vị này nói quá nhiều, bởi vì hắn cảm thấy vị này quá tà tính. Sau khi thả người nhảy vào thông đạo Diệp Hạo đã cảm thấy thời không bốn phía biến ảo một hồi. Đợi đến lúc thích ứng được hắn phát hiện mình xuất hiện trong một mảnh rừng.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo nhìn bốn phía một nói.

Rống!

Xa xa một tiếng hổ gầm vang dội bốn phía, tiếp lấy Diệp Hạo liền nghe được từng tiếng thở dốc.

- Chạy mau.

- Đầu hổ vàng kia chuẩn bị đuổi tới rồi.

- Đừng quay đầu lại, toàn lực chạy.

Sau mười lần hô hấp Diệp Hạo đã thấy mấy chục thiếu niên nam nữ đang bỏ mạng chạy về phía Diệp Hạo. Một thiếu niên cầm đầu khi nhìn thấy Diệp Hạo đang ngu ngơ đứng ở một chỗ lập tức hô.

- Chạy mau, đằng sau có hổ vàng.

Diệp Hạo cười cười vẫy tay một cái đã khống chế đầu hổ vàng xa xa kia đến bên cạnh hắn.

- Ngươi nói đầu hổ vàng này sao?

Thiếu niên kia ngây ngẩn cả người. Những thiếu niên nam nữ còn lại cũng ngây ngẩn cả người. Đầu hổ vàng kia là Hợp Thần cấp. Ở trong tộc ngoại trừ vài người ra ai cũng không phải là đối thủ của nó.

Người thanh niên này làm sao có thể cường hãn như vậy?

- Ngươi.

Thiếu niên kia nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy chấn kinh.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo vừa nói vừa vuốt ve đầu hổ vàng. Khiến đám người kia cảm thấy trợn mắt hốc mồm là đầu hổ vàng lúc này lại ôn thuận giống như một con mèo.

- Nơi này là Hoa Thải tùng lâm.

- Đông Vực?

- Bắc Vực.

- Mẹ nó.

- Sao vậy?

Thiếu niên kia nghi hoặc hỏi.

Diệp Hạo không ngờ bản thân lại từ Đông Vực đi tới Bắc Vực.

- Không có gì.

Diệp Hạo nhìn về phía thiếu niên kia nói.

- Đầu hổ vàng này vì sao lại đuổi theo các ngươi?

- Khi chúng ta thu thập quả mọng không cẩn thận xông vào lãnh địa của nó.

Thiếu niên kia nhẹ nhàng nói.

- Thì ra là vậy.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nhìn đầu hổ vàng kia nói.

- Ngươi muốn chết hay muốn sống?

- Muốn sống, muốn sống, muốn sống.

Đầu hổ vàng kia nói gấp.

- Nếu muốn sống sau này phải ngoan ngoãn bảo hộ bộ lạc của bọn hắn, biết chưa?

Diệp Hạo chỉ thiếu niên kia nói.

- A.

Đầu hổ vàng kia bị choáng váng.

- Có ý kiến?

- Không có ý kiến.

Đầu hổ vàng kia nói gấp.

Dù không tình nguyện cũng không được!

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động cưỡng ép đánh một cái lạc ấn vào trên lình hồn của đầu hổ vàng kia, tiếp theo từ trong linh hồn của nó khống chế một sợi bản nguyên linh hồn, điểm vào chỗ mi tâm người thiếu niên kia.

- Đây là bản nguyên linh hồn của hổ vàng?

Thiếu niên kia cảm thấy hứng thú hỏi.

- Hiện giờ sinh tử của đầu hổ vàng này đều nằm trong tay ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thật vậy chăng?

Thiếu niên kia nói xong muốn thí nghiệm một chút. Đầu hổ vàng kia lập tức hét thảm lên. Sắc mặt Diệp Hạo cũng biến đổi.

- Loại này chuyện ngươi đừng nên thử thì hơn.

Thiếu niên kia cười hắc hắc một tiếng.

- Thật đúng là có tác dụng.

- Ngươi không cần lo lắng đến độ trung thành của đầu hổ vàng này đối với ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?

- Ta họ Diệp.

Diệp Hạo không định nói cho thiếu niên này biết tất cả tên của mình, hắn cảm thấy hiện tại toàn bộ Thần Vực không có bao nhiêu thế lực không biết hắn rồi?

- Diệp công tử, ngươi theo ta đi tới bộ lạc của chúng ta đi.

Thiếu niên kia nói khẽ.

- Không được.

Diệp Hạo từ chối.

- Diệp công tử, ngươi đã cứu chúng ta một mạng, lại đưa một đầu hổ vàng cho ta, ta còn ngỏ ý cảm ơn với ngươi nữa?

Ánh mắt Thiếu niên đen như mực tràn đầy chân thành nói.

- Nếu để cho a tỷ biết ta không mời ngươi, nàng sẽ đánh chết ta.

- Ngươi sợ a tỷ của ngươi tới vậy sao.

Diệp Hạo không khỏi cười nói.

- A tỷ ta thật ra người rất tốt, chỉ là nàng quá nghiêm khắc với ta thôi.

Thiếu niên kia nói khẽ.

- Diệp công tử, ngươi cùng ta về bộ lạc một chuyến có được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận