Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2501: Niết Bàn Chi Uy

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn dung nham trước mặt. Cỗ bất an trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Nơi này sẽ có truyền thừa chí cao vô thượng sao?

Định hố ai đây?

Đúng lúc này lão giả lưng gù im lặng xuất hiện đưa tay về phía Diệp Hạo, tiếp theo lão giả dùng hai tay khô héo đẩy phía sau lưng Diệp Hạo một cái. Diệp Hạo lảo đảo mất khống chế rơi vào trong nham thạch, khi giãy giũa từ trong nham thạch xuất hiện từng bàn tay bằng lửa, những bàn tay có ôm tay Diệp Hạo, có dắt vào bắp đùi Diệp Hạo, còn có chặn ngang vòng quanh ôm hắn.

- Tiền bối, đây chính là truyền thừa chí cao vô thượng mà ngươi nói sao?

Diệp Hạo nhìn lão giả lưng gù đang đứng ở phía trên nói.

- Nham thạch nơi này cho dù là Thần Hoàng cũng có thể ma diệt được.

Nói đến đây trong mắt lão giả lưng gù bắn ra hai đạo hàn quang lạnh như băng.

- Mà linh hồn của ngươi sẽ trở thành tế phẩm tốt nhất.

- Ngươi là tà hồn?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Bây giờ ngươi mới phát hiện sao?

Lão giả lưng gù ha ha cười nói. Diệp Hạo đang định nói cái gì đó nhưng toàn bộ thân hình đã bị những bàn tay kia kéo vào trong dung nhan.

Nhiệt độ dung nham cao không?

Rất cao!

Ở trong đó chưa qua vài lần hô hấp mà da thịt Diệp Hạo đã bị thiêu thốt.

Đau nhức!

Nhưng loại thống khổ này vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của Diệp Hạo.

Làm sao bây giờ?

Diệp Hạo hiện tại hoàn toàn có thể dựa vào kim thân xông ra khỏi dung nhan. Nhưng Diệp Hạo lại cảm giác được dung nhan có thể rèn luyện được năng lực cho thân thể. Dung nham khủng bố như vậy cho tới bây giờ Diệp Hạo vẫn chưa bao giờ thất qua.

Hơi chút trầm ngâm Diệp Hạo quyết định mượn nhờ dung nham nơi này để rèn luyện thân thể của mình.

- Niết.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Thần văn cổ xưa trên tay trái hắn tràn ra chấn động huyền ảo, một cỗ lực lượng huyền nhi hựu huyền gia tăng đến trên người hắn.

- Bàn.

Diệp Hạo lập tức nói.

Thần văn cổ xưa trên tay trái hắn tràn ra chấn động huyền ảo, một cỗ lực lượng kì diệu trùm lên trên người hắn.

Mà khi hai cỗ lực lượng này hòa vào nhau liền hóa thành một cỗ lực lượng hoàn toàn mới.

Cỗ lực lượng này giúp nhục thân Diệp Hạo xảy ra thuế biến. Lão giả lưng gù đứng trên cao lạnh lùng nhìn Diệp Hạo trong dung nhan. Nhưng thời gian dần qua hắn biến sắc.

Bởi vì qua thời gian dài như vậy, linh hồn Diệp Hạo vẫn chưa thoát ra. Điều này không hề hợp với lẽ thường. Phải biết cho dù là Thần Hoàng cũng vẫn lạc. Lão giả lưng gù làm sao biết Thần Hoàng thông thường không thể chịu được nhiệt độ cao bên trong dung nham, vấn đề là kim thân của Diệp Hạo đã đạt đến Thần Hoàng cảnh tầng thứ bảy khiến Diệp Hạo có thể khống chế được nhiệt độ của dung nham. Bằng không mà nói cho dù hắn hiểu được niết bàn chi thuật, nhưng sau khi vượt khỏi cực hạn vẫn sẽ vẫn lạc.

Bất quá lão giả lưng gù lại không có cách nào biết được tình huống của Diệp Hạo. Bởi vì thần niệm không thể dò xét qua lớp nhan thạch được. Lão giả lưng gù chỉ có tiếp tục chờ đợi. Ai ngờ chờ đợi ròng rã tận một ngày một đêm.

- Cho dù là Thần Hoàng tầng thứ ba lúc này cũng nên bị đốt sạch sẽ rồi chứ.

Lão giả lưng gù ngờ vực nhìn vào nham thạch.

Biểu hiện của Diệp Hạo thực sự quá không bình thường.

- Chẳng lẽ linh hồn tiểu tử kia còn chưa trốn ra khỏi nham thạch? Thì ra là vậy, nhất địch là như vậy, tiểu tử kia lo lắng ta sẽ nhằm vào linh hồn hắn mà ra tay, cho nên linh hồn chịu đựng thống khổ bị thiêu cháy cũng không ra.

Lão giả lưng gù rất nhanh đã tìm được một câu giải thích hợp lý. Bởi vì ngoại trừ trường hợp này ra cũng không thể có cách giải thích nào khác.

- Tiểu tử đó là một nhân vật hung ác.

Lão giả lưng gù cảm khái nói. Không phải ai cũng có thể nhịn được thống khổ linh hồn bị thiêu cháy cả.

- Xem ra cần phải đổi một mục tiêu thôi.

Nghĩ như vậy lão giả lưng gù quay người về đại điện.

- Ta đột nhiên nhớ tới ở đây còn có một cơ duyên, không biết các ngươi ai có hứng thú?

Âm thanh lão giả lưng gù vừa rơi xuống ánh mắt đám người tâm ma lập tức sáng lên.

- Ta.

- Ta.

- Ta.

- Ta.

- Ta.

Vô luận là tâm ma hay đám người Vương Túy Mặc đều nhao nhao giơ tay lên. Cơ duyên trong miệng lão giả lưng gù ít nhất cũng phải là Thần Hoàng cấp. Ánh mắt lão giả lưng gù quét trên đám người một phen cuối cùng rơi vào trên người tâm ma.

- Ngươi đi theo ta.

Trên mặt tâm ma lập tức lộ ra vẻ kích động. Hắn vội vàng theo lão giả lưng gù đi vào thông đạo. Thế nhưng khi đi tới nơi trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt, khi thấy cảnh tượng dung nham đầy trời lúc này sắc mặt mới thay đổi.

- Tiểu tử kia đâu?

Tâm ma cảnh giác nhìn lão giả lưng gù nói.

- Ngươi muốn gặp hắn sao?

Lão giả lưng gù u ám mà nhìn tâm ma.

- Nhảy vào là ngươi có thể thấy được.

- Nham thạch này cho dù là Thần Hoàng cũng có thể thiêu chết được.

Tâm ma vừa nói vừa chậm rãi kéo dãn khoảng cách cùng lão giả lưng gù.

Rống!

Đúng lúc này trong miệng lão giả lưng gù phát ra một đạo ma âm câu hồn đoạt phác. Cỗ ma âm này dễ dàng đã xuyên qua thức hải của tâm ma. Thân thể tâm ma lung la lung lay, chỉ sau vài lần hơi thở đã ngã vào trong dung nham.

Ngay khi tiếp xúc với dung nham tâm ma đã bị đau nhức đến mức tỉnh lại, hắn đang định đằng không bay lên bỗng mấy chục bàn tay bắt được hắn, kéo hắn vào gần dung nham.

- Mẹ nó!

Tâm ma tức miệng mắng to.

Bất quá ngay sau đó âm thanh của hắn liền bị che mất. Cảm thụ được nhiệt độ kinh khủng ở bốn phía sắc mặt tâm ma trở nên khó coi. Hộ thân phù trên người hắn chỉ là Thần Vương cảnh cực hạn. Nhưng dung nham nơi này cho dù là Thần Hoàng cảnh sơ kỳ đều có thể đánh giết a.

Hắn có thể kiên trì được bao lâu đây?

Khi trong lòng tâm ma đang sốt ruột bỗng nhiên hắn thấy được một bóng người.

Chỉ thấy trên người thân ảnh kia nở rộ chấn động bộc phát mạnh mẽ và cuồn cuộn.

- Đây là Niết Bàn sao?

Tâm ma khẽ giật mình nói.

Tâm ma ý thức được điểm ấy lập tức vội vàng bơi về hướng thân ảnh kia. Khi đến gần lập tức dùng một quyền đập vào đầu thân ảnh đấy. Không đánh vị này trọng thương, làm sao lấy được niết bàn bí thuật của hắn chứ?

Chỉ là đúng lúc này đạo thân ảnh kia lại mở ra hai con mắt, ánh sáng kim sắc trong mắt hắn hóa thành hai ký hiệu huyền ảo rơi vào vị trí ngực tâm ma.

Phốc!

Dù có hộ thân phù bảo vệ tâm ma vẫn bị chấn địa phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi.

Tâm ma nhìn vào vị kia ánh mắt tràn đầy trợn mắt hốc mồm.

- Ngươi vừa nãy muốn đánh lén ta sao?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn tâm ma nói.

- Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút xem xảy ra chuyện gì thôi?

Tâm ma mặt không đỏ tim không đập nói.

Diệp Hạo cười như không cười liếc mắt nhìn tâm ma rồi tiếp tục niết bàn. Lúc này Diệp Hạo đã niết bàn cũng đã đến giai đoạn kết thúc. Lần này thi triển chân chính niết bàn chi thuật, hơn nữa lại mượn nhờ nham thạch nơi này, thực lực nhục thể của hắn tăng lên một phần ba, chiến lực của Diệp Hạo trở nên càng thêm cường đại.

Đi qua ước chừng mười lần hô hấp tâm ma đành phải mở miệng nói.

- Có thể giúp ta một chút được không?

- Giúp như thế nào?

- Truyền thụ niếp bàn chi thuật của ngươi cho ta.

- Ngươi cảm thấy loại truyền thừa như vậy ta có thể dạy cho ngươi sao?

Diệp Hạo không khỏi cười nói.

- Ta có thể lấy ra tài nguyên để đổi.

- Chờ ngươi chết, những tài nguyên kia vẫn thuộc về ta.

Diệp Hạo không mặn không lạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận