Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2503: Vi Phạm Quy Tắc

Lực lượng hơn cả Vương cấp. Đó chính là Chuẩn Hoàng cấp. Toàn bộ không gian đều sập, khí tức mang tính chất huỷ diệt trùng trùng điệp điệp, phô thiên cái địa vọt tới Diệp Hạo. Dù kim thân vận chuyển lực lượng Vương cấp đỉnh phong, nhưng Diệp Hạo vẫn lảo đảo lui lại về phía sau. Tâm ma càng không chịu nổi vô lực rơi xuống phía xa.

- Mẹ nó, ngươi không phải nói sẽ che chở ta sao?

Tâm ma phun một ngụm máu tươi xong tức miệng mắng to. Lúc này Diệp Hạo cũng chả có tâm tình nào mà phản ứng lại tâm ma. Vô luận Thần Vương cảnh cực hạn hay Thần Vương cảnh đỉnh phong, thủy chung cũng không rời khỏi phạm trù Thần Vương cảnh. Nhưng Chuẩn Hoàng lại có một phần đặc tính của Thần Hoàng. Giống như pháp lực đã xảy ra biến hóa về chất, nó cũng giống như nhiên liệu bình thường cùng nhiên liệu hạt nhân, hai bên căn bản không phải cùng một cấp năng lượng. Hơn nữa Chuẩn Hoàng có thuộc tính bất diệt, dù phần thuộc tính này vẫn còn kém hơn Thần Hoàng, nhưng không phải Thần Vương có thể so sánh.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Từng quyền của lão giả lưng gù công kích về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo ở trong hư không không ngừng lui lại về phía sau. Rất nhanh mười chiêu qua đi, lão giả lưng gù thấy vẫn còn chưa bắt được Diệp Hạo nên tiếp tục tăng tu vi lên đến Thần Hoàng cảnh. Sắc mặt Diệp Hạo lại thay đổi. Bởi vì theo lý thuyết khi lão giả lưng gù vận dụng tu vi Chuẩn Hoàng cấp liền sẽ có sứ giả giám sát hiện thân. Nhưng bây giờ lão giả lưng gù vận dụng luôn cả tu vi Thần Hoàng cấp vẫn không hề thấy sứ giả giám sát hiện thân.

- Chẳng lẽ... ?

Sau khi Diệp Hạo nhận ra được điểm ấy ánh mắt nhìn lão giả lưng cùng cũng thay đổi.

- Đừng ép ta.

- Hôm nay ta phải bức được ngươi.

Lão giả lưng gù u ám nói.

- Ta không biết đối phương hứa hẹn cho ngươi cái gì nhưng ngươi có tin sau khi ta vận dụng thực lực Thần Hoàng cấp đối phương cũng không có thời gian cứu ngươi không?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Lão giả lưng gù bỗng chần chờ, bất quá ngay sau đó lại kiên định trở lại.

- Ta không biết rõ ngươi nói cái gì?

Lúc này công kích của lão giả càng thêm ác liệt. Sau ba chiêu cho dù kim thân có thực lực Thần Hoàng cảnh tầng thứ bảy, Diệp Hạo vẫn bị hộc máu. Cái này cũng tương đương với một người trưởng thành, ngươi có thể xác mạnh mẽ hơn tiểu hài tử nhưng bây giờ ngươi chỉ có thể vận dụng một ngón tay, chẳng lẽ ngươi còn có thể đâm chết đứa trẻ kia sao?

Không thể!

Nhưng tiểu hài tử lại là có lại có thể đánh trọng thương thậm chí giết chết ngươi. Hiện tại Diệp Hạo đang trong tình huống này.

Kim thân có tu vi Thần Hoàng cảnh tầng thứ bảy, nhưng lại chỉ có thể vận dụng chiến lực Vương cấp cực hạn. Bởi vì Diệp Hạo biết rõ chỉ cần mình vận dụng chiến lực hơn Vương cấp cực hạn chắc chắn ngay lập tức sẽ lọt vào lôi đình nhất kích của cái tên đang núp trong bóng tối kia.

- Lúc này ngươi còn che giấu cái quái gì nữa?

Tâm ma nhìn thấy Diệp Hạo như vậy lập tức mắng lớn. Tâm ma không quan tâm Diệp Hạo sống chết ra sao, thứ hắn quan tâm là sống chết của mình. Diệp Hạo nếu cứ cúp đuôi như vậy hắn cũng không sống nổi.

- Ngươi không hiểu.

Diệp Hạo nhìn tâm ma một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Tâm ma trầm ngâm một chút liền nhìn về phía chân trời, hắn mơ hồ cảm thấy trong bóng tối có một ánh mắt đang theo dõi nơi này.

- Tiểu tử này bị sứ giả giám sát nhằm vào sao? Nhưng tại sao sứ giả giám sát lại nhằm vào hắn chứ?

Tâm ma nghi ngờ nhìn Diệp Hạo. Sau mười chiêu Diệp Hạo liền bị đả thương nặng.

- Tiểu tử, ngươi vẫn còn kiên trì?

Lão giả lưng gù nhìn Diệp Hạo tái mét.

- Có gan ngươi cứ tiếp tục xuất thủ.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Nếu ta chết người sau lưng ta sẽ ra tay, đến lúc đó ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống sao?

Lão giả lưng gù chần chờ không xuất thủ. Mà đúng lúc này hắn làm ra bộ dáng đang lắng nghe. Ngay sau đó trong mắt lộ ra vẻ giãy dụa.

- Có phải đối phương hứa sẽ bảo vệ ngươi hay không?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Nếu thực lực đối phương mạnh như vậy thì vì sao không trực tiếp ra tay tiêu diệt ta đi?

Nghe vậy lão giả lưng gù rơi vào trầm tư.

- Khi ta chết ngươi cảm thấy phía trên có thể không truy cứu sao? Đến lúc đó nếu không giao ra ngươi làm sao có thể hạ được lửa giận của người sau lưng ta đây?

Tâm thân lão giả lưng gù run lên, ngẩng đầu nhìn giữa không trung nói.

- Ta từ chối.

- Muốn chết.

Lời nói của lão giả lưng gù vừa dứt, một vòng ánh đao bạc lóe lên, thân thể lão giả lưng gù lập bị chém thành hai nửa, mất mạng ngay tại chỗ.

Con mắt Diệp Hạo co rụt lại. Lão giả lưng gù thế nhưng có tu vi Thần Hoàng trung giai. Dù đối phương hiện tại chỉ ở trạng thái linh hồn, thế nhưng không phải ai cũng có thể đánh chết.

- Lần này coi như số ngươi gặp may.

Một âm thanh lạnh như băng nổ vang trong thức hải của Diệp Hạo. Diệp Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn âm trầm nhìn giữa không trung nói.

- Con mẹ tổ tông nhà ngươi.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Hạo nói xong một trung niên người mặc kim sắc chiến giáp xuất hiện ở giữa không trung, bên hông hắn treo một chuôi chiến đao tràn ngập sát ý.

- Ta nói con mẹ tổ tông nhà ngươi.

Diệp Hạo chỉ vào người trung niên gằn từng chữ một. Trong mắt người trung niên kia lộ ra sát ý kinh thiên.

- Ta giết ngươi.

Xoát!

Chiến đao bên hông hắn tuốt ra khỏi vỏ, hóa thành một tấm lụa đáng sợ. Tấm lụa này giống như một dải ngân hà mang khí thế nghiền ép về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo có thể cảm nhận được một kích này vô cùng mạnh mẽ, hắn hiểu rõ bản thân căn bản không thể ngăn được một đao này. Nhưng trên mặt hắn vẫn không sợ hãi chút nào, bởi vì trong tay hắn xuất hiện một tấm pháp chỉ. Tấm pháp chỉ này chính là do Phổ Đà đưa cho hắn. Lần trước Diệp Hạo vận dụng tấm pháp chỉ chống lại Điện chủ Thánh điện nên nó đã tiêu hao một phần tư năng lượng. Diệp Hạo tự tin ba phần tư còn dư lại vẫn có thể đánh giết được trung niên này.

Ngay thời khắc Diệp Hạo sắp xé rách tấm pháp chỉ bỗng một đạo kiếm quang hơn cả cực hạn thời không đánh vỡ nát đao quang của trung niên kia, tiếp lấy một đạo ý niệm kinh khủng như trường giang đại hà ầm ầm vang lên trong thức hải của trung niên kia.

- Thái Hòa, ngươi muốn chết sao?

Răng rắc!

Thức hải Thái Hòa lập tức nổ lên. Hắn kêu thảm không ngừng lăn lội giữa không trung.

- Triệu Tổ, ngươi làm cái gì vậy?

Trong chỗ sâu thương khung truyền đến tiếng quát lớn.

- Ta làm cái gì? Quy củ là do các ngươi lập thành, hiện tại các ngươi lại tự vi phạm quy củ, hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích thỏa đáng ta không để ý mà nháo hắn đến long trời lỡ đất đấy.

Âm thanh Triệu Tổ phá vỡ vạn cổ thương khung, trong lúc nhất thời toàn bộ thiên địa đều bị kinh động. Không biết bao nhiêu đại lão đều đang nhìn Triệu Tổ đứng sừng sững trong chỗ sâu thương khung. Trong tay Triệu Tổ cầm một chuôi chiến kiếm màu tím, không gian xung quanh nó vì đó mà vặn vẹo chấn động.

- Không phải Triệu Tổ vừa mới tấn thăng nửa bước đại năng không bao lâu sao?

- Đúng vậy, vì sao khí tức trên thân của hắn còn khiến trong lòng nửa bước đại năng thế hệ trước chúng ta phải run sợ.

- Chỉ sợ Triệu Tổ có lẽ đã có tiềm năng trở thành đại năng rồi.

- Không đơn giản.

- Triệu Tổ đang muốn khiêu chiến nửa bước đại năng thế hệ trước sao?

- Các ngươi nhìn chiến kiếm trong tay Triệu Tổ đi?

- Chuôi chiến kiếm này hình như là không gian chi kiếm trong truyền thuyết?

- Không gian chi kiếm?

- Không gian chi kiếm làm sao có thể xuất thế?

- Không được, Triệu Tổ chiếm được không gian chi kiếm cũng chẳng khác gì vô địch thiên hạ, bởi vì dù là chân chính cường giả đại năng cũng không làm gì được hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận