Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2505: Lão Tiên Vương Hiệu Trung

Triệu Tổ trò chuyện cùng Diệp Hạo một hồi rồi mới đưa hắn về. Diệp Hạo nhận ra không còn thấy bóng dáng của Thái Hòa nữa.

- Ngươi không cảm thấy mình tiện sao?

Tâm ma tức giận đi tới trước mặt hắn.

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?

Diệp Hạo mặt không đỏ tim không đập nói.

- Ngươi mẹ nó lừa ta cũng chính là tự bẫy bản thân mình đấy.

Tâm ma gầm thét về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo đẩy tâm ma ra.

- Ngươi đừng phun nước miếng lên người ta.

- Ta cứ phun ngươi đấy.

Tâm ma nói xong lại phun một bãi nước miếng sang người Diệp Hạo. Thân hình Diệp Hạo lóe lên liền tránh ra.

- Ngươi từ khi nào đã dính dáng với Thâm Uyên vậy?

- Làm sao ngươi biết?

Tâm ma ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo nói.

- Chuyện như vậy rất khó đoán sao?

Diệp Hạo nhếch miệng.

Tâm ma yên lặng một hồi nói.

- Hợp tác cùng Thâm Uyên, ta có thể nhanh chóng tăng tu vi lên.

- Thâm uyên rất tà tính.

- Ta biết.

- Ngươi tự giải quyết cho tốt.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn tâm ma một cái rồi xoay người rời khỏi. Tâm ma kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Hạo, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó.

- Chờ chờ.

Thế nhưng Diệp Hạo lại bước nhanh hơn rời khỏi.

- Khốn kiếp.

Tâm ma mắng to.

Đợi đến khi rời khỏi thông đạo Diệp Hạo mới thở dài một hơi.

- Không ngờ tên kia lại không đuổi theo.

Diệp Hạo lo tâm ma bắt hắn trả lại tài nguyên. Đương nhiên Diệp Hạo cũng sẽ không trả. Nhưng tóm lại vẫn không nên để tình trạng đó diễn ra.

- Ngươi chiếm được cơ duyên gì?

Trầm Diệu Hương nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Cơ duyên? Thiếu chút nữa đã phải chết ở trong đó rồi.

Diệp Hạo lạnh giọng nói.

- Có chuyện gì vậy?

Trầm Diệu Hương kinh ngạc nói.

- Ngươi đi nhìn sẽ biết.

Diệp Hạo chỉ vào thông đạo kia nói.

Trầm Diệu Hương do dự một chút rồi cũng đi vào thông đạo đó. Lão Thần Vương cùng hung thú chần chờ một chúng cũng đi vào theo.

- Sao ngươi không đi theo?

Diệp Hạo truyền âm cho Vương Túy Mặc.

- Ngươi nói cho ta biết là được rồi.

Vương Túy Mặc ôn nhu nói.

- Đại tỷ, đừng làm bậy, nếu ngươi không đi còn không phải để bọn hắn hoài nghi chúng ta có liên hệ sao?

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Lúc này Vương Túy Mặc mới tỉnh cơn mơ.

- A, ta sẽ đi vào.

Vương Túy Mặc vừa nói xong lập tức vọt tới phía trước. Trong chốc lát tâm ma đi ra.

- Trả thần khôi Thần Hoàng cấp cho ta.

Tâm ma đen mặt nói.

- Ta không tin trên người ngươi không có pháp bảo Thần Hoàng cấp.

Diệp Hạo làm sao có thể lấy ra đây?

Chiến khôi Thần Hoàng cấp đấy!

- Không có.

- Có hay không đó là chuyện của ngươi, tóm lại ta sẽ không trả.

- Ngươi không sợ ta chết sao?

- Ngươi xấu bụng như vậy có trời mới biết sống được bao nhiêu năm.

- Ngươi phải biết ta là tâm ma của ngươi.

- Ngươi cũng đã nói rồi đấy ngươi chỉ là tâm ma của ta mà thôi.

- Ngươi... ?

Tâm ma chỉ Diệp Hạo nói.

- Vì sao ta cảm thấy ngươi còn giống tâm ma hơn cả ta vậy?

- Quá khen.

Diệp Hạo có chút xấu hổ nói.

Tâm ma không thèm nói chuyện cùng Diệp Hạo nữa. Hắn phất tay với Diệp Hạo rồi rời khỏi.

Hắn lo nếu cứ tiếp tục chờ đợi sẽ nhịn không được mà xuất thủ. Tâm ma vừa rời khỏi không bao lâu đám người Vương Túy Mặc cũng lần lượt đi ra.

- Ngoại trừ dung nham ra chỉ có mỗi oán niệm.

- Trong đó không giống như chỗ sẽ có trân bảo.

- Đến cùng ngươi đã trải qua những gì?

Đối mặt với chất vấn của mọi người Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Sao các ngươi lại không hỏi lão đầu kia đi đâu?

Đám người nghĩ đến mà sợ.

- Lão đầu kia không phải bị ngươi giết đấy chứ?

Trong mắt hung thú lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Lão đầu đó là cái thứ gì, ta không tin ngươi không biết.

Diệp Hạo nhìn hung thú hỏi.

Hung thú vội vàng lui về sau một bước.

- Lão đầu kia không hề có liên quan gì tới ta cả.

- Ngươi biết thứ gì?

Lão Tiên Vương nhân tộc nhìn về phía hung thú, trong mắt lấp lóe sát cơ. Nơi đầy ngoài hung thú ra tất cả đều là nhân tộc.

Giết nó thì đã thế nào?

- Lão đầu đó là một tà hồn.

Hung thú kia trịnh trọng nói.

- Nhưng ta cam đoan không hề có bất cứ quan hệ gì tới ta.

- Muốn lươn lẹo với ai đây?

Diệp Hạo nói đến đây kim thân trong thức hải lập tức xuất thủ. Một bàn tay xuất hiện đánh hung thú liên tục lui lại vài trăm mét.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Hung thú kia tức giận trách cứ. Bất quá đáy mắt hắn vẫn lộ ra vẻ bất an.

Vì sao?

Thông qua một đòn vừa rồi hắn nhận ra tu vi Diệp Hạo cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa lão Tiên Vương nhân tộc kia cũng ngang cơ với hắn. Nếu hai người liên thủ hắn còn có đường sống sao?

- Hôm nay ta cứ khinh người đấy.

Diệp Hạo nói xong bàn tay của kim thân lại lần nữa vỗ tới hung thú. Kim thân không hề sử dụng thần thông, cũng không sử dụng huyền thuật. Chỉ dựa vào tu vi để trấn áp.

Một đòn!

Hai đòn!

Ba đòn!

Sau bốn đòn, hung thú kia đã bị đả thương nặng, toàn thân chỗ nào cũng là máu tươi.

- Chậm đã.

Hung thú nhìn thấy Diệp Hạo đang định tiếp tục xuất thủ vội vàng hô lớn.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta đưa cho người toàn bộ tài nguyên trong thông đạo.

Hung thú kia khẩn trương nhìn Diệp Hạo nói.

Hắn sợ Diệp Hạo không đáp ứng.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm tới những tài nguyên kia sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vậy như thế nào mới có thể buông tha ta?

Hung thú kia trầm ngâm một hồi nói.

Hắn không muốn chết!

Thật vất vả chiếm được một môn Huyết Luyện thuật Hoàng cấp sơ kỳ, hắn còn muốn yên tĩnh đột phá đến Chuẩn Hoàng cảnh đây.

- Thần phục ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Sơn môn ta cần một hung thú trấn thủ.

- Thần phục ngươi?

Trên mặt hung thú kia lộ ra vẻ giãy dụa. Huyết mạch tổ tiên hắn cũng từng vang vọng toàn bộ Thần Vực. Hiện tại lại lựa chọn thần phục một Nhân tộc?

- Ngươi có phải cảm thấy Huyết Luyện thuật ngươi lấy được rất cao cấp?

Diệp Hạo nhìn hung thú kia bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ còn không cao cấp?

Hung thú kia khẽ giật mình nói.

Diệp Hạo tiện tay ném cho hung thú kia một bí tịch. Hung thú kia tiếp nhận nhìn lướt qua lập tức biến sắc.

- Đây là Huyết Luyện thuật Hoàng cấp trung kỳ.

- Ngươi lại nhìn cái này xem.

Diệp Hạo vừa nói vừa ném cho hung thú kia quyển bí tịch khác. Hung thú kia nghi ngờ nhận lấy. Sau một khắc toàn thân hắn đều run rẩy.

- Đây... Đây... Đây là Huyết Luyện thuật Hoàng cấp cao giai?

- Bằng không thì sao?

- Chỉ là lấy tư chất của ta chỉ sợ không thể học được Huyết Luyện thuật Hoàng cấp cao cấp này.

Hung thú kia ngay sau đó nghĩ tới điều này. Không phải công pháp đẳng cấp càng cao càng tốt, điều kiện tiên quyết là tư chất của ngươi có thể học được cơ.

- Ngươi xem đây là cái gì?

Diệp Hạo nói xong trong tay xuất hiện một bình ngọc, hắn mở ra bình ngọc lập tức từ trong đó tràn ra nhân uân chi khí mênh mông, những nhân uân chi khí này ở giữa không trung hòa vào nhau thành bộ dáng của thai nhi.

- Đây là... ?

Trầm Diệu Hương hoảng sợ nói.

- Thánh linh dịch.

- Tương truyền rằng khi hấp thụ thánh linh dịch có thể tăng bản nguyên Thần Hoàng trên diện rộng, Thần Vương sơ kỳ có thể trùng kích đến Thần Hoàng trung giai.

Ánh mắt Vương Túy Mặc cũng phát sáng lên. Lão Tiên Vương kia nhìn thấy một màn như vậy cũng do dự một chút rồi tiến lên một bước.

- Vị công tử này, không biết ngươi có thể cho ta thánh linh dịch này hay không

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức chuyển qua trên người lão Tiên Vương kia nói.

- Ngươi biết ngươi phải bỏ ra thứ gì không?

- Kinh Vĩ thề sống chết nguyện trung thành với công tử.

Lão Tiên Vương kia quỳ một chân xuống đất trịnh trọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận