Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2506: Truy Tung Ấn Ký

Hung thú kia ngây ngẩn cả người. Kinh Vĩ dù sao cũng là lão Thần Vương sống ngàn năm vô tận. Vì sao lại không biết ngại ngùng là gì vậy?

- Công tử xem trọng là ta.

Hung thú kia hung hăng trừng Kinh Vĩ một cái, tiếp lấy quỳ một chân trước mắt Diệp Hạo nói.

- Công tử, nhất mạch tổ tiên ta là Thần Hống, tương lai nhất định đặt chân Thần Hoàng cảnh.

- Tổ thượng của ta cũng không kém.

Kinh Vĩ liếc Hung thú kia một trịnh trọng nói.

- Nếu ta khôi phục được huyết mạch tổ tiên, tương lai có thể đi đến Thần Hoàng đỉnh phong.

Hung thú kia lập tức mắng trả lại.

- Buồn cười.

Kinh Vĩ cười lạnh nói.

- Huyết mạch ngươi muốn quay lại đến cảnh giới của tổ tiên cần phải trải qua bao nhiêu khó khăn ngươi có biết không?

- Ta tin công tử sẽ giúp ta.

Hung thú kia nghiêm trang nói.

- Ta nhớ ta vẫn chưa đáp ứng ngươi?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Hung thú kia nói.

Trên mặt hung thú kia lập tức lộ ra vẻ cười khổ.

- Công tử, ta tuyệt đối sẽ tận hết chức vụ.

- Vậy ta cho ngươi một cơ hội.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ nói.

- Đa tạ công tử.

Hung thú kia kinh hỉ nói.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay ném cho nó một bí tịch.

- Nếu ngươi trong vòng ba năm có thể lĩnh ngộ công pháp này ta sẽ đưa cho ngươi một bình Uẩn Linh dịch, còn nếu ngươi trong vòng một năm có thể lĩnh ngộ được công pháp này ta sẽ đưa cho ngươi một bình thánh linh dịch.

- Thật sự?

Hung thú kia hỏi vội.

- Ngươi cảm thấy ta có thể lừa ngươi sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Hung thú kia vội vàng lật ra nhìn vào môn công pháp đó.

- Không cần phải vội.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta sợ đến lúc đó vẫn chưa học được.

Hung thú kia ngượng ngùng nói. Lúc này lão Thần Vương cũng gấp.

- Công tử, ta cũng muốn khiêu chiến.

- Không vội.

Diệp Hạo nhìn Kinh Vĩ một nói.

- Tốt rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi thôi.

- Ta lo những Thần Vương ở ngoại giới sẽ đánh lén chúng ta.

Lúc này Vương Túy Mặc nói khẽ.

- Không phải không có loại khả năng này.

Trầm Diệu Hương có chút lo âu nói. Tổ chức Khô Lâu dù cường đại nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng nể mặt bọn họ.

- Chẳng lẽ cứ đợi ở chỗ này sao?

Diệp Hạo nói xong lại đi đầu tiến về phía trước. Thần Hống cùng Kinh Vĩ vội vàng đi theo bên người Diệp Hạo. Khi thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở ngoại giới, ánh mắt lập tức của đám Thần Vương và mấy vạn Hợp Thần đều rơi vào trên người hắn. Diệp Hạo vẫn giống như không hề có chuyện gì mà bước đi.

- Dừng lại.

- Giao những thứ ở trên người ngươi ra.

- Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.

Lúc này hơn ba trăm hung thú hóa thành từng đạo độn quang xuất hiện bốn phía Diệp Hạo.

Ánh mắt Diệp Hạo uy nghiêm nhìn những hung thú này một cái nói.

- Lá gan của các ngươi không nhỏ.

- Ngươi dù có mạnh hơn cũng không thể nào là đối thủ của những Thần Vương chúng ta.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời đi.

- Không muốn làm không sợ ngăn cản.

Vừa quát lớn nguyên một đám Thần Vương này vận sức chờ phát động. Nhìn thấy một màn này ngay cả Thần Hống cùng Kinh Vĩ cũng phải biến sắc.

- Giết.

Không một chút lời thừa thãi nào, Diệp Hạo lập tức động thủ. Một đôi bàn tay vàng óng quét ngang về bốn phía. Bất quá sau khi ba trăm hung thú xuất thủ thì bàn tay của kim thân cũng nhanh chóng bị đánh nát, năng lượng còn dư lại khi chuẩn bị đắnh lên người hắn bỗng thời không xung quanh hắn đình trệ lại. Sau một khắc Diệp Hạo đã mang theo đám người Thần Hống rời khỏi thoát đi về phía xa. Chưa tới một lần hô hấp đám người Diệp Hạo đã vô ảnh vô tung biến mất. Cũng đúng lúc này thời không lúc nãy bị Diệp Hạo khống chế cũng đã khôi phục lại, rất nhiều năng lượng còn dư lại lập tức tiêu diệt tất cả. Bất kể là thứ hữu hình hay là vô hình tất cả đều bị tiêu diệt.

- Chết?

- Chết rồi sao?

- Trước đó tiểu tử kia mặc dù có thể đánh giết gần một trăm Thần Vương, đó là bởi vì những Thần Vương kia đều từng người chiến đấu một, hiện tại ba trăm Thần Vương liên thủ, cho dù là Thần Hoàng sơ kỳ cũng phải tạm lánh chín mươi dặm.

- Không biết túi càn khôn của tiểu tử kia có bị hủy diệt chung luôn hay không?

- Đáng tiếc cho Vương Túy Mặc.

Vừa rồi hơn ba trăm hung thú xuất thủ cũng bao hàm luôn cả mấy người Vương Túy Mặc ở trong. Ngoài đó ngàn dặm Diệp Hạo phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi không sao chứ?

Vương Túy Mặc lo âu nói.

- Không sao đâu.

Diệp Hạo lau máu tươi âm trầm nói.

Diệp Hạo không ngờ đối phương sẽ liên thủ. Hơn nữa một lần liên thủ lại lấy ra cái giá lớn như vậy.

Ba trăm Thần Vương!

Vào thời khắc mấu chốt nếu Diệp Hạo không vận dụng thời gian áo nghĩa nhanh chóng khống chế phần không gian đó, nếu không cũng chả có thể trốn ra được.

Phải biết ở đấy Thần Vương có bao nhiêu?

Nhân tộc bên này cộng thêm hung thú bên kia cũng gần tới hai ngàn. Ngay cả Hợp Thần cấp cũng có mấy vạn. Khống chế tất cả bọn gia hỏa đó lại, dù Diệp Hạo nắm giữ thời gian

Bởi vì diện tích bao trùm quá lớn, bao trùm số lượng cao thủ cũng vô cùng nhiều, bị thương cũng là chuyện đương nhiên.

- Không ngờ thời gian áo nghĩa của ngươi lại đạt đến mức đô này.

Trầm Diệu Hương ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo nói.

- Thì sao?

Diệp Hạo nhìn Trầm Diệu Hương một cái nói.

- Vừa rồi ngươi vận dụng thời gian áo nghĩa cho dù là Thần Hoàng sơ kỳ cũng chưa hẳn có thể làm được.

Trầm Diệu Hương thâm thúy nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là ai ngươi không cần phải biết.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Chúng ta từ biệt tại đây.

Nói xong Diệp Hạo lập tức ném Trầm Diệu Hương qua một bên.

- Ngươi có thể có chút phong độ thân sĩ được hay không vậy?

Trầm Diệu Hương giận.

Diệp Hạo hoàn toàn không hề xem mình là nữ nhân.

Bất kể nói thế nào mình cũng là đại mỹ nữ thiên kiều bá mị nha.

- Ha ha, đi đây.

Diệp Hạo phất tay với Trầm Diệu Hương rồi mang theo đám người Thần Hống rời khỏi.

- Ta nhất định sẽ tìm được ngươi.

Trầm Diệu Hương nhìn bóng lưng Diệp Hạo lẩm bẩm nói. Trầm Diệu Hương đến từ chỗ nào?

Tổ chức Khô Lâu đấy!

Thứ tổ chức này am hiểu nhất chính là ám sát. Bởi vậy trên người Diệp Hạo nàng đã lét đặt ấn ký truy tung của tổ chức Khô Lâu lại. Chỉ cần cho Trầm Diệu Hương một chút thời gian, nàng có thể tìm được Diệp Hạo rồi.

Lại nói Diệp Hạo.

Diệp Hạo mang theo bọn người Vương Túy Mặc đi tới ngoại giới rồi mới nhìn Kinh Vĩ cùng Thần Hống.

- Hai người các ngươi còn có chuyện gì chưa làm xong không?

- Không có.

Thần Hống lắc đầu nói.

- Ta chỉ có một mình, càng không có gì.

Kinh Vĩ vừa cười vừa nói.

- Hiện tại ngươi có muốn về Đan đạo Tổng các không?

Diệp Hạo nhìn về phía Vương Túy Mặc nói.

- Không.

Vương Túy Mặc làm sao có thể ngu ngốc trở về được chứ?

Thật vất vả mới có cơ hội chung đụng với Diệp Hạo?

Tuyệt đối không thể buông tha được.

- Vậy thì tốt, chúng ta về tông.

Diệp Hạo nói đến đây đột nhiên nhận ra được cái gì đó. Hắn dùng tay xóa đi một ấn ký trên bả vai.

- Ấn ký truy tung.

Kinh Vĩ nhìn thấy Diệp Hạo bóp nát một phù văn nói.

Diệp Hạo kiểm tra một chút rất nhanh lại kiếm ra được một truy tung ấn ký.

- Trầm Diệu Hương, ngươi cho là ngươi ấn ký truy tung của ngươi có thể giấu giếm được ta sao?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận