Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2513: Ngốc Ưng Phải Chết

Diệp Hạo cũng biết về Bộ lạc Phi Ưng. Bộ lạc Phi Ưng là từ mười Thần Vương bắt tay nhau xây dựng. Trong mười Thần Vương ấy Ngốc Ưng đứng thứ ba, một thân tu vi đạt đến Thần Vương cảnh tầng thứ bảy, nhưng ở trước mặt Diệp Hạo lại không hề đáng chú ý. Phải biết kim thân của Diệp Hạo đã đạt đến Thần Hoàng cảnh tầng thứ bảy. Nghe vậy con mắt Ngốc Ưng co rụt lại.

- Đại ca của ta sẽ không cho ngươi có cơ hội sống.

- Việc này ngươi không cần lo cho cho ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Ngốc Ưng trầm ngâm một chút rồi dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi là ai?

Có thể lăn lộn đến Thần Vương cảnh ai lại là kẻ ngu chứ.

Hắn nhận ra trong lời nói của Diệp Hạo không hề chút nào để ý tới đại ca Phi Ưng của hắn,

hắn nhận ra thân phận Diệp Hạo chắc chắn không đơn giản.

Răng rắc!

Ngốc Ưng nói xong liền hét thảm lên, Diệp Hạo lại đạp gãy cánh tay của hắn.

- Ngươi.

Ngốc Ưng tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

- Trong vòng nửa khắc đồng hồ nếu đại ca ngươi không tới ta sẽ chặt ngươi ra cho chó ăn.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn về Ngốc Ưng nói. Ngốc Ưng không khỏi rùng mình một cái. Từ trong ánh mắt của Diêp Hạo hắn có thể thấy được sát ý dữ tợn.

Hắn biết rõ đối phương khẳng định không phải đang bắn tên không đích. Do dự mãi cuối cùng hắn vẫn gửi tin cầu cứu tới đại ca Phi Ưng. Đúng lúc này một thanh niên chỉ vào Diệp Hạo biến sắc nói.

- Vị này không phải là Viêm Hoàng tông Diệp Hạo Diệp tông chủ sao?

- Diệp Hạo?

- Viêm Hoàng tông là thế lực Hoàng cấp đấy.

- Lần này bộ lạc Phi Ưng đá trúng thiết bản rồi.

- Thật ra ta cũng muốn biết lúc này tu vi Diệp Hạo đã đạt tới Thần Vương cảnh hay chưa?

- Cũng không phải không có khả năng này, cho tới bây giờ Diệp Hạo chưa bao giờ đi theo con đường bình thường.

- Diệp Hạo như vậy còn để thế hệ tuổi trẻ sống như thế nào đây?

- Nhưng lấy tình huống trước mắt cho dù Phi Ưng đến đây cũng không làm nên chuyện gì, đừng quên phía sau Diệp Hạo còn có quái vật khổng lồ Đan đạo Tổng nữa.

- Lần này số lượng Thần Vương phủ xuống của Đan đạo Tổng các hơn một trăm lận.

Ngốc Ưng nghe tu sĩ bốn phía đàm luận lén nhìn Diệp Hạo một chút khuôn mặt lập tức tái mét.

- Diệp tông chủ, mong ngài cho bộ lạc Phi Ưng một con đường sống.

Ngốc Ưng khổ sở nói.

- Ngươi nói thật cho ta biết một chuyện.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi hỏi đi?

Ngốc Ưng lập tức trả lời.

- Ngươi có biết Hạo Nhiên Chính Khí Tông không?

- Biết rõ.

Nói không biết chắc chắn là giả. Tiểu thế lực Hợp Thần cấp hắn có lẽ sẽ không biết, nhưng Hạo Nhiên Chính Khí Tông là thế lực Vương cấp, hắn muốn nói không biết, ai tin tưởng chứ?

- Nếu như vậy ngươi biết ta là từ Hạo Nhiên Chính Khí Tông đi ra không?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Cái này ta quên mất.

Ngốc Ưng nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói. Chuyện này thật sự Ngốc Ưng là đã quên. Bằng không sao hắn lại dám nói những lời như vậy?

- Chỉ một câu ngươi quên là có thể bỏ qua chuyện này, ngươi cảm thấy có thể không?

Diệp Hạo nói đến đây vung tay lên ngăn cách không gian bốn phía đám người Tô Ngữ Nhi ra.

- Tô tông chủ, chuyện này ngươi muốn như xử lý thế nào?

Diệp Hạo nhìn Tô Ngữ Nhi nhẹ nhàng nói.

- Ta muốn giết hắn.

Tô Ngữ Nhi đằng đằng sát khí nói.

Tô Ngữ Nhi sống đã nhiều năm nhưng vẫn chưa bao giờ bị người khác đùa giỡn như vậy.

- Nhưng nếu giết Ngốc Ưng chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt với bộ lạc Phi Ưng.

Chung Cẩm Thành lại là có chút lo lắng nói.

- Diệp Hạo, lần này ngươi phải giúp ta.

Tô Ngữ Nhi nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta không thể chịu được nỗi nhục này.

- Tô tông chủ, không cần phải nói như thế.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Nói thế nào ta cũng đi ra từ Hạo Nhiên Chính Khí Tông, hiện tại Tô tông chủ ngươi chịu nỗi nhục cũng như đang đánh chính mặt ta. Ngươi yên tâm, hôm nay không những Ngốc Ưng phải chết, bộ lạc Phi Ưng cũng phải tài đời.

- Ngươi xem một chút Diệp Hạo nhà người ta đi, rồi nhìn lại ngươi.

Tô Ngữ Nhi bất mãn nhìn Chung Cẩm Thành nói.

Chung Cẩm Thành chỉ có thể cười khổ.

-Thật ra ta cảm thấy Chung tông chủ làm rất đúng.

Khiến Tô Ngữ Nhi không ngờ tới là Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Tại sao?

Tô Ngữ Nhi không hiểu hỏi.

- Tô tông chủ ngươi cũng không phải thật sư bị tổn thương, so về thực lực bộ lạc Phi Ưng mạnh hơn các ngươi, dưới tình huống này nếu bắt giữ đối phương không thả rất có thể kéo theo Hạo Nhiên Chính Khí tông rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Diệp Hạo ngưng trọng nhìn Tô Ngữ Nhi nói.

Nghe vậy Tô Ngữ Nhi lại cười khanh khách lên. Vương Túy Mặc kéo y phục Diệp Hạo nói.

- Tô tông chủ sở dĩ biểu hiện ra bộ dáng như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được nguyên nhân sao?

Diệp Hạo không khỏi giật mình.

- Tô tông chủ, ngươi thật không thiện lương.

Diệp Hạo lật Tô Ngữ Nhi một nói.

- Ha ha ha.

Tô Ngữ Nhi cười ha hả. Diệp Hạo cười khổ không thôi. Tô Ngữ Nhi chấp chưởng Hạo Nhiên Chính Khí Tông nhiều năm như vậy, làm sao có thể còn có tính trẻ con cơ chứ.

Chẳng lẽ nàng không biết bộ lạc Phi Ưng cường đại sao?

Nàng biết rõ, hơn nữa nàng còn vô cùng hiểu rõ ràng. Nhưng vì sao Tô Ngữ Nhi vẫn biểu hiện ra tính khí trẻ con?

Còn không phải là bởi vì Diệp Hạo ở chỗ này sao.

Tô Ngữ Nhi biết rõ bối cảnh của Diệp Hạo, nàng cũng biết Viêm Hoàng tông không kiêng kị bộ lạc Phi Ưng. Khi Tô Ngữ Nhi cười to Chung Cẩm Thành lại nghiêm túc truyền âm.

- Ngữ nhi, ngươi không lo lắng Diệp Hạo tức giận sao?

Một câu của Chung Cẩm Thành khiến nụ cười Tô Ngữ Nhi lập tức im bặt. Lúc này nàng mới nhớ ra thân phận Diệp Hạo cũng không phải thứ mình có thể tùy tiện nhạo bám.

- Diệp Hạo, ngươi sẽ không tức giận chứ?

Thấy Tô Ngữ Nhi lo lắng Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Tô tông chủ, chúng ta có phải là bằng hữu không?

- Phải.

Tô Ngữ Nhi khẳng định nói.

- Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải lo lắng loại chuyện này?

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Tô Ngữ Nhi nói.

Trên mặt Tô Ngữ Nhi lập tức lộ ra nụ cười.

- Ta đã biết.

Ngay sau đó nàng hung hăng trừng mắt nhìn Chung Cẩm Thành một cái.

- Chỉ có ngươi mới nhiều việc thôi.

Chung Cẩm Thành cười khổ không thôi. Nhưng hắn nhưng cũng không nói gì nữa. Diệp Hạo trịnh trọng nói nói lời này đã nói lên Diệp Hạo coi trọng tình cảm giữa bọn họ. Bởi vậy những chuyện tiếp theo Chung Cẩm Thành cũng buông.

Đại khái chừng mười phút sau vài thân ảnh đã đáp xuống quán ăn này. Cầm đầu là một lão giả khỏe khoắn thân mặc hắc bào. Khi hắn đi tới bên người Ngốc ưng liền đạp một cước.

- Mẹ nó, ngươi có phải muốn chết hay không? Tô tông chủ mà ngươi cũng dám đùa giỡn?

Một cú đá này hắc bào lão giả rất dùng sức, đến mức Ngốc Ưng thổ huyết ngay tại chỗ. Ngốc Ưng đang định nói bỗng trong tai vang lên tiếng Phi Ưng truyền âm.

- Nếu không muốn chết thì câm miệng ngươi lại.

Lão giả hắc bào không phải người khác, chính là Phi Ưng của bộ lạc Phi Ưng. Ngốc Ưng lập tức đàng hoàng không dám nhúc nhích. Lúc này Phi Ưng lúc mới nhìn sang Diệp Hạo.

- Ngươi chính là Diệp tông chủ Viêm Hoàng tông?

- Mấy chuyện này không cần phải nói đâu.

Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề nói.

- Chúng ta vẫn nên trò chuyện thẳng thắn đi thì hơn.

- Diệp tông chủ ngươi cứ nói.

Trong lòng Phi Ưng vô cùng nặng nề nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười hiền hòa.

- Ngốc Ưng phải chết, chuyện này không thương lượng.

Diệp Hạo gằn từng chữ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận