Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2517: Bị Nhằm Vào

- Tô tông chủ, nói lời như vậy thật quá xa lạ rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Năm đó Trương Vô Cơ tổ sư đã giúp ta, phần ân tình này ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.

Hơn nữa Tô tông chủ cũng toàn lực ủng hộ ta, bây giờ ta có thành tựu, sao có thể quên Hạo Nhiên Chính Khí Tông được?

- Ta đã giúp được ngươi cái gì chứ?

Tô Ngữ Nhi vẫn tự biết mình. Năm đó Tô Ngữ Nhi muốn đưa cho Diệp Hạo tài nguyên đỉnh cấp. Nhưng lại bị Diệp Hạo uyển chuyển từ chối. Đúng lúc này Đường Phiên Phiên đẩy cửa phòng đi vào.

- Đường tông chủ.

Tô Ngữ Nhi vội nói.

- Đường tông chủ.

Chung Cẩm Thành cũng hô.

Đường Phiên Phiên vừa cười vừa nói.

- Tô tông chủ, ngươi gọi ta Phiên Phiên là được.

- Ta lớn hơn ngươi vài tuổi vậy ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi.

Tô Ngữ Nhi suy nghĩ một chút nói.

Lấy danh vọng của Diệp Hạo hiện nay cũng không thể để Đường Phiên Phiên gọi vãn bối được.

Nhưng Tô Ngữ Nhi lại không biết là nàng đang chiếm tiện nghi của Đường Phiên Phiên. Bởi vì tương lai Đường Phiên Phiên sẽ đạt tới độ cao mà nàng không thể sánh bằng được.

- Đường di, nếu ngươi xưng hô như vậy thì ta nên xưng hô thế nào với Tô tông chủ đây?

Liên Y đi tới nhẹ giọng hỏi.

- Cái này.

Đường Phiên Phiên cảm thấy có chút đau đầu. Chẳng lẽ để Liên Y xưng với Tô Ngữ Nhi tiền bối?

Nói đùa cái gì?

Liên Y là Thần Thần Vương của Thiên Túng vương triều đấy.

Vô luận thân phận hay tu vi đều ở trên Tô Ngữ Nhi.

Lúc này Tô Ngữ Nhi cùng Chung Cẩm Thành mới phát hiện nữ tử mới đi tới này không ngờ là nữ Thần Vương Liên Y của Thiên Túng vương triều.

- Ngươi là người đứng thứ ba trong thập đại Thần Vương, Liên Y?

Tô Ngữ Nhi hoảng sợ nói.

- Đứng thứ ba?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Liên Y bất quá chỉ có tu vi Thần Vương trung kỳ, sao có thể xếp hạng thứ ba được?

- Cái này chỉ về tướng mạo.

Tô Ngữ Nhi cười khanh khách nói.

- Thì ra là tướng mạo.

Diệp Hạo hiểu ra. Ngay sau đó ở trong lòng Diệp Hạo lại nghĩ tiểu khốn khiếp Diệp Vô Địch không ngờ lại có vận khí thật không tệ.

Cô gái xinh đẹp như vậy còn vô cùng trung tình với hắn nữa chứ.

- Xin chào, ta là Liên Y.

Liên Y cười nhìn Tô Ngữ Nhi.

- Tại sao ngươi lại gọi là Phiên Phiên đường di?

Tô Ngữ Nhi không hiểu hỏi.

- Chuyện này nói cũng có chút phức tạp.

Liên Y ngại ngùng nói.

Nàng cũng không thể nói mình sắp trở thành con dâu của Đường Phiên Phiên được?

Thấy Liên Y không nói Tô Ngữ Nhi cũng không có hỏi nữa. Mấy người chào hỏi xong Đường Phiên Phiên lại nói khẽ.

- Buổi đấu giá của phòng đấu giá Thông Thiên sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.

- Ta không ngờ lại quên vụ này.

Lúc này Diệp Hạo mới nhớ tới chuyện hội đấu giá. Thật ra là bởi vì Diệp Hạo đã mua sắm tư nguyên ở phòng đấu giá Thông Thiên từ trước rồi.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói tiếp.

Phòng đấu giá Thông Thiên!

Lúc đến nơi đám người Diệp Hạo mới phát hiện nơi đây đã sớm tấp nập người.

- Tông chủ các đại vương triều đều đến.

- Đúng vậy, ngoại trừ Tông chủ các đại vương triều còn có truyền nhân các đại hoàng triều cũng đến.

- Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ gặp nhiều Thần Vương như vậy.

- Kia không phải là Diệp tông chủ của Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo sao?

- Bên người Diệp Hạo không phải là hai đại phó tông chủ Hạo Nhiên Chính Khí Tông, Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi sao?

- Xem ra quan hệ giữa Viêm Hoàng tông cùng Hạo Nhiên Chính Khí Tông vô cùng tốt.

- Ngươi đang nói nhảm hả? Diệp Hạo chính là từ Hạo Nhiên Chính Khí Tông đi ra đấy.

Hiện tại trong Thần Vực Diệp Hạo có thể coi là một nhân vật chạm tay vào có thể bỏng, bởi vậy khi hắn đi tới cửa phòng đấu giá rất nhiều tu sĩ đều nhận ra hắn.

- Cũng chỉ thường thôi.

Đúng lúc này một âm thanh giễu cợt lại vang lên giữa toàn trường. Âm thanh toàn trường lập tức im bặt. Bọn họ nhao nhao nhìn về phía tu sĩ nói câu kia, chỉ thấy một thanh niên y phục hoa lệ đang lạnh lùng nhìn Diệp Hạo, trong mắt hắn hiện đầy trào phúng cùng khinh thường.

- Ngươi nói cái gì?

Đường Phiên Phiên tức giận quát lớn.

- Trong núi không có hổ, khỉ con cũng có thể xưng đại vương.

Thanh niên kia nhìn Đường Phiên Phiên một cái lạnh lùng nói.

Đường Phiên Phiên còn đang định nói tiếp bỗng bị Diệp Hạo ngăn cản lại.

- Cần gì mất thời gian đi tranh luận với một con chó sủa bậy chứ?

- Diệp Hạo, ngươi nói ai là chó?

Thanh niên kia lập tức liền bị kích thích.

- Kêu người sau lưng ngươi ra đây, bằng không hôm nay ngươi đừng nghĩ tới việc đi ra khỏi nơi này.

Diệp Hạo liếc thanh niên kia một cái nói.

Con mắt thanh niên kia co rụt lại.

- Làm sao? Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng ngươi còn dám giết ta hay sao?

- Kinh Vĩ, giết.

Diệp Hạo nói xong một bóng người liền từ trong bóng tối chui ra phóng về phía thanh niên kia.

Thân ảnh bay ra này không phải người khác, chính là lão Thần Vương Kinh Vĩ. Mắt thấy Kinh Vĩ chuẩn bị vọt tới trước mặt thanh niên kia bỗng một bàn tay từ hư vô hiện ra chạm vào một chưởng của Kinh Vĩ.

Sắc mặt Kinh Vĩ lập tức thay đổi. Bởi vì tu vi của đối phương không ngờ lại không hề dưới Kinh Vĩ. Sóng xung kích tràn nhập ra bốn phía. Phải biết gần đó đều là Thần Vương cùng truyền nhân các đại vương triều. Sóng xung kích từ hai đại Thần Vương đỉnh phong có thể đả thương tới bọn họ.

Bởi vậy Kinh Vĩ không thể không ra tay gắng gượng dẫn toàn bộ sóng xung kích đến không gian thứ nguyên, nhưng khi Kinh Vĩ đang dẫn hướng các sóng xung kích thì thân ảnh kia lại liên tục xuất thủ. Việc duy nhất Kinh Vĩ có thể làm chính là gắng gượng nhận lấy.

Phanh phanh phanh Kinh Vĩ ở giữa không trung liên tục lùi lại mười mấy mét rồi mới khó khăn ngừng lại. Ngay lập tức hắn há miệng phum một ngụm máu tươi.

Diệp Hạo loé lên một cái xuất hiện bên cạnh Kinh Vĩ.

- Ngươi không sao chứ?

- Ta bị đánh lén.

Kinh Vĩ âm trầm nhìn sau lưng người thanh niên kia. Đứng phía sau người thanh niên kia là một lão giả có mái tóc rối.

Ánh mắt hắn nhìn Kinh Vĩ tràn đầy cười lạnh.

- Kinh Vĩ, ta nhớ ở thời đại kia ngươi được xưng là Thần Vương mạnh nhất, bây giờ xem ra cũng chỉ có như thế.

- Vừa rồi ngươi cố tình dẫn ra sóng xung kích, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sẽ làm bị thương đến người vô tội sao?

Ánh mắt Kinh Vĩ nhìn lão giả kia tràn đầy sát ý dữ tợn. Vừa rồi nếu Kinh Vĩ không ngăn nổi sẽ phiền phức vô cùng. Cho dù là Viêm Hoàng tông cũng không thể xử lý được.

- Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có phải là một người vô cùng nhân hậu như lời đồn hay không?

Lão giả kia khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi biết hắn sao?

Diệp Hạo nhìn về phía Kinh Vĩ nói.

- Không biết.

Kinh Vĩ lắc đầu.

Đúng lúc này ba lão giả khí tức bàng bạc đi ra từ phòng đấu giá Thông Thiên. Khiến đám người biến sắc là cả ba người này đều là Thần Vương đỉnh phong.

Đây cũng không phải là thông thường Thần Vương đỉnh phong, mà là Thần Vương tầng thứ mười hai.

- Vừa nãy là ngươi xuất thủ?

Một lão giả tóc hoa râm cầm đầu nhìn Kinh Vĩ nói.

- Các hạ mới đi lên là đã chấp vấn ta là có ý gì?

Diệp Hạo nhìn lão giả kia lạnh lùng nói.

- Theo ta được biết là người của ngươi ra tay trước.

Lão giả kia lạnh lùng nói.

Diệp Hạo đang định nói bỗng lão giả kia cắt ngang.

- Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không phải?

Nhìn thấy lão giả kia không hề khách khí sắc mặt Diệp Hạo lạnh xuống.

- Phải thì đã thế nào?

- Vậy lập tức mang đi.

Lão giả kia vung tay lên hai lão giả bên người hắn yên lặng không một tiếng động xuất hiện quanh Kinh Vĩ. Mắt Kinh Vĩ bị hoa một trận, hắn nhận ra hai lão giả này rất mạnh, họ không hề thua kém hắn.

- Công tử.

Kinh Vĩ thấp giọng nói.

- Bọn họ rất mạnh.

- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi được.

Diệp Hạo híp mắt lại lạnh lùng nói. Đây là một cái bẫy. Rõ ràng là đang nhằm vào Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận