Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2520: Thần Hoàng Cảnh Pháp Chỉ

Có một vài tục danh không thể sử dụng tùy tiện. Diệp Vô Địch lấy tên Vô Địch cũng đã vào kiêng kị.

- Nếu không phải nhờ Liên Y hỗ trợ, dù có mười cái Tuyên Cổ vương triều cũng biến mất.

Diệp Hạo hừ một tiếng nói.

- Chưa nói đến chuyện trong Thần Vương cảnh hắn chỉ là đứa hạng chót, dù cho hắn có đi tới Thần Hoàng cảnh đỉnh phong, cũng không xứng với hai chữ vô địch này. Người đời ai lại dám nói mình vô địch chứ?

Cho dù như Đạo Tôn cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ.

Diệp Vô Địch có tài đức gì mà dám lấy tục danh này?

Đường Phiên Phiên nhìn thấy Diệp Hạo tức giận môi cũng mấp máy vài cái, nhưng cũng không dám nói lại. Sau một lúc thân ảnh Mục Dương Thạc xuất hiện tại trung tâm phòng đấu giá.

- Chào mọi người, tự giới thiệu mình một chút, ta là người phụ trách của phòng đấu giá Thông Thiên, Mục Dương Thạc, đồng thời cũng là người điều khiến lần đấu giá này.

Mục Dương Thạc nói đến đây liền quét mắt toàn trường một cái nói.

- Hôm nay ngoại trừ 99 vận phẩm đấu giá do phòng đấu giá Thông Thiên chúng ta chuẩn bị, còn có thêm 9 vật phẩm mà các thế lực bên ngoài mang tới phòng đấu giá chúng ta để đấu giá. Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ bắt đầu đấu giá vật phẩm thứ nhất.

Theo âm thanh Mục Dương Thạc vừa dứ bên cạnh hắn liền xuất hiện một đoàn bản nguyên của cường giả Thần Vương.

- Đây là bản nguyên của một Thần Vương sơ kỳ, tu vi của đối phương đại khái nằm ở Thần Vương cảnh tầng thứ hai, Hợp Thần cảnh đỉnh phong nếu sử dụng có thể đặt chân đến Thần Vương cảnh, còn Thần Vương cảnh tầng thứ nhất cũng có lẽ cũng có thể đặt chân đến tầng thứ hai.

Mục Dương Thạc nói xong ánh mắt rất nhiều tu sĩ đều phát sáng lên. Bản nguyên của cường giả Thần Vương a. Mặc dù thế lực phía sau lưng bọn họ đều có Thần Vương nhưng ai lại đi chê cường giả Thần Vương trong tộc mình nhiều chứ?

- Không biết đoàn bản nguyên Thần Vương này có giá khởi điểm là bao nhiêu?

Một lão già hỏi vội.

- Giá khởi điểm là mười ức thượng phẩm thần thạch.

Mục Dương Thạc vừa cười vừa nói.

- Đương nhiên nếu thần thạch không đủ, cũng có thể dùng Thần Vương dịch.

- Nếu Thần Vương dịch cũng không đủ thì sao?

Lão giả kia suy nghĩ một chút lại hỏi.

- Nếu ngươi có thể lấy ra một tài nguyên đồng dạng, kiểm định viên của chúng ta sẽ cho ngươi một cái giá vừa ý.

Mục Dương Thạc trầm giọng nói.

- Còn nữa, ta phải nhấn mạnh một chút, ngươi có thể cạnh tranh thoải mái, nhưng nếu vật đã vào trong tay ngươi, đến lúc đó đừng có nói không có tiền để mua.

Câu nói sau cùng kia chính là lời cảnh cáo.

- Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá, đúng rồi, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1000 vạn.

Mục Dương Thạc vừa nói xong tu sĩ trong sân nhao nhao cạnh tranh.

10 ức 1000 vạn. 10 ức 2000 vạn. 10 ức 3000 vạn.... Giá trị cứ dần được đẩy lên. Rất nhanh đã tăng đến hơn 18 ức.

Theo như Diệp Hạo suy đoán, giá sau cùng của đoàn bổn nguyên Thần Vương này ít nhất cũng hơn 20 ức.

Cuối cùng đoàn bản nguyên Thần vương này bị một lão Thần Vương chi ra 23 ức để lấy được.

- Vật phẩm đấu giá thứ hai là một trận bàn Vương cấp sơ kỳ, thực lực trận linh ẩn chứa trong trận bàn đạt đến Thần Vương cảnh tầng thứ nhất, nếu kết hợp trận bàn có thể bộc phát đến thực lực Thần Vương cảnh tầng thứ hai.

Trong âm thanh của Mục Dương Thạc mang theo một tia mê hoặc.

- Chiếc trận bàn này có thể bao trọn khu vực trong vòng nghìn dặm, có thể nói có trận bàn này là có hộ sơn đại trận, cũng chính là thứ đặt nền móng căn cơ cho tông môn.

Âm thanh êm tai của Mục Dương Thạch triều ra khiến tu sĩ trong sân đều nắm chặt tay lại. Bọn họ đã quyết định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy được. Chung Cẩm Thành nhìn Tô Ngữ Nhi đang đỏ cả mắt nói.

- Ngươi thấy thế nào?

- Ta muốn lấy nó.

Tô Ngữ Nhi nuốt nước miếng một cái.

- Hạo Nhiên Chính Khí Tông cần loại trận bàn cấp bậc này sao?

Diệp Hạo hỏi ngược Tô Ngữ Nhi.

- Sao vậy?

Tô Ngữ Nhi không hiểu nói.

- Chẳng lẽ ngươi không biết Hạo Nhiên Chính Khí Tông có Thần Vương đỉnh phong cùng Thần Vương cao cấp sao?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Cái gì?

Tô Ngữ Nhi khẽ giật mình nói.

- Triệu Vị Ương vì ba nơi Chính Khí Vực, Hạo Nhiên Vực, cùng Tổ Địa đã kiến tạo ba tòa hộ sơn đại trận.

Diệp Hạo nhìn Tô Ngữ Nhi nói.

- Trong đó hộ sơn đại trận ở Tổ Địa còn là Thần Vương đỉnh phong, về phần Hạo Nhiên Vực cùng Chính Khí Vực các ngươi cũng là Thần Vương cao cấp, không phải Triệu Vị Ương không giúp các ngươi kiến tạo, mà là các ngươi thực sự không có tài nguyên đẳng cấp cao.

- Nhưng ta không nhìn thấy trận linh a.

- Đó là bởi vì trận linh còn đang tẩm bổ trong địa mạch.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Hơn nữa các ngươi không thử câu thông cùng trận linh thì làm sao biết được ba trận pháp kia có trận linh chứ?

- Nếu nói như vậy Hạo Nhiên Chính Khí Tông hiện tại có một Thần Vương đỉnh phong, hai Thần Vương cao cấp?

Tô Ngữ Nhi có chút choáng váng nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Sao ta lại cảm thấy mình đang mơ vậy?

Tô Ngữ Nhi nhìn Chung Cẩm Thành nói.

- Ngươi cho bây giờ ta cũng không như vậy chắc?

Chung Cẩm Thành cười khổ nói.

Ai có thể ngờ tới Hạo Nhiên Chính Khí Tông có ba cao thủ Thần Vương cấp tọa trấn chứ?

- Việc hiện tại các ngươi phải làm là thu thập vật liệu trận đạoThần Vương cấp, vật liệu khí đạo cùng dược liệu.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chờ khi ta đặt chân đến Thần Vương cảnh sẽ giúp các ngươi luyện chế pháp bảo Vương cấp, trận bàn hoặc là thần đan Vương cấp.

- Diệp thúc, đến lúc đó ngươi cũng giúp Thiên Túng vương triều chúng ta luyện chế một chút được không?

Liên Y ngọt ngào nói.

- Nhưng ngươi phải chờ mấy trăm năm đấy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Bây giờ Diệp Hạo là Hợp Thần cảnh tầng thứ sáu, còn cách Thần Vương một khoảng. Kim thân lại đạt đến Thần Hoàng cảnh, nhưng kim thân cũng không có bao nhiêu năng lực. Không thấy mỗi lần kim thân xuất thủ đều là dựa vào cảnh giới để nghiền ép đối thủ sao?

Kim thân nói trắng ra là chính là một sự tồn tại đặc thù từ công tức ngưng tụ mà thành.

- Mấy trăm năm mà thôi, không sao đâu. Đối với một vương triều mà nói mấy trăm năm thực sự quá ngắn ngủi.

- Mấy trăm năm của bây giờ không hề giống với mấy trăm năm của trước kia.

Chung Cẩm Thành lại ngưng trọng nói.

- Ta đoán chừng mấy trăm năm sau thế lực Hoàng cấp sẽ phủ xuống.

- Dựa theo thế cục trước mắt trong vòng trăm năm thế lực Hoàng cấp sẽ giáng lâm.

Lúc này Diệp Hạo lại là bình thản nói.

- A. Liên Y chấn động.

Một trăm năm?

Trăm năm Thiên Túng vương triều có thể tăng lên tới mức nào đây?

- Không cần lo lắng.

Đúng lúc này Diệp Hạo lại là mở miệng nói.

- Thế lực Hoàng cấp sẽ không giáng lâm cùng một lúc, bắt đầu phủ xuống là thế lực Hoàng cấp sơ kỳ.

Diệp Hạo nói đến đây trong tay liền xuất hiện một hộp gấm.

- Cái này cho ngươi.

- Cái này là…?

Liên Y nhận lấy. Khi thần niệm của nàng muốn quan sát bỗng Diệp Hạo lại vội vàng ngăn cản. Nhưng vẫn muộn một bước. Hai mắt nàng nhanh chóng chảy ra hai dòng huyết lệ.

Là do thứ ở trong hộp gấm đả thương hai mắt của nàng.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Phiên Phiên hoảng sợ nói.

- Vừa rồi ta cảm giác mình hình như thấy được một vành mặt trời.

Một hồi lâu sau con mắt của Liên Y mới khôi phục một chút.

- Trong hộp gấm là một tấm pháp chỉ Thần Hoàng cảnh tầng thứ sáu.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thần Hoàng cảnh tầng thứ sáu?

Con mắt Liên Y co rụt lại.

- Đúng vậy, có tấm pháp chỉ này, ta nghĩ cho dù là thế lực Hoàng cấp trung giai cũng sẽ sợ ném chuột vỡ bình.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận