Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2523: Nguyên Thạch

Ánh mắt các đại Thần Vương trong sân đều trở nên vô cùng nóng rực. Thần Vương đỉnh phong a!

Đến cảnh giới này cũng mang ý nghĩa rằng trong Thần Vương cảnh có thể đi đến cực hạn.

- Dựa theo giá trị đoạn rễ cây này nên giá khởi điểm sẽ là 200 giọt Thần Vương dịch.

Mục Dương Thạc vừa cười vừa nói.

- 201 giọt.

- 210 giọt.

- 210 giọt mà muốn lấy được nó sao? 220 giọt!

- 230 giọt.

Một vài vương triều yếu nhỏ trong sân chỉ dám nhìn trợn mắt hốc mồm. Lúc đầu bọn họ còn muốn cạnh tranh, nhưng khi thấy giá cả cứ tăng lên nhanh chóng như vậy, bọn họ lập tức tắt đi tâm tư này. Quan trọng hơn là bọn hắn biết đoạn rễ cây này bọn họ gánh không nổi a.

- 300 giọt.

Khi giá cả tăng đến 252 giọt Diệp Hạo mới mở miệng. Tô Ngữ Nhi sợ hết hồn nói.

- Sao ngươi tăng nhiều vậy?

- Đừng nói là 300 giọt, cho dù là 1000 giọt, ta cũng muốn có được nó.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Viêm Hoàng tông hẳn là không thiếu tài nguyên cấp bậc này a?

Tô Ngữ Nhi không hiểu nói.

Phải biết trước đó cũng có tài nguyên tương tự nhưng Diệp Hạo đều thờ ơ.

- Ngươi biết đoạn rễ cây đó là gì không?

Diệp Hạo chỉ về đằng trước nói.

- Long hòe.

Tô Ngữ Nhi khó hiểu nói.

Vừa rồi Mục Dương Thạc cũng đã giới thiệu qua rồi mà.

- Đoạn rễ cây này đúng thật là Long hòe, Long hòe ẩn chứa năng lượng sinh mệnh cường đại, nhưng bên trong năng lượng sinh mệnh đó còn có một thứ.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Diệp Hạo phải vận dụng kim thân mới nhìn thấy được. Ẩn sâu bên trong năng lượng sinh mệnh mênh mông là một vùng trung tâm tĩnh mịch, chính là bởi vì tĩnh mịnh nên không thể nhìn thấu.

Nói cách khác đoạn rễ cây bán đấu giá này dù là tu sĩ hay nhân viên kiểm định đều đã nhìn lầm. Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, tại vi tu vi không đủ nên không thể nào xem thấu được mà thôi.

Thông Thiên tông dù nhập thế từ sớm, nhưng Thần Hoàng vẫn chưa giáng lâm nên cũng không có cách nào biết được thứ ảo diệu trong đoạn rễ cây này.

- Thứ gì?

Đường Phiên Phiên hiếu kỳ hỏi.

- Linh Lung ngọc tâm.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

Sắc mặt Đường Phiên Phiên thay đổi.

Dù Đường Phiên Phiên tu hành trận đạo, cũng không thể nói nàng không biết Linh Lung tâm được.

- Nghe đồn Linh Lung tâm có thể mở ra tâm trí.

Chung Cẩm Thành biến sắc nói.

- Linh lung tâm ngoại trừ có thể mở ra tâm trí còn có thể giúp ngộ đạo.

Diệp Hạo gật đầu nói.

Ánh mắt đám người Tô Ngữ Nhi đều trở nên nóng bỏng.

- 310 giọt.

- 400 giọt.

- 401 giọt.

- 500 giọt.

Khi Diệp Hạo không chút do dự hô lên cái giá tiền này giữa sân cũng không còn ai đấu giá với Diệp Hạo nữa. Đối phương căn bản là nhà giàu vung tiền.

Vì một đoạn Long hòe ẩn chứa sinh mệnh năng lực cường đại, cần thiết phải lấy ra nhiều Thần Vương dịch như vậy sao?

- Sau đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng.

Khi nói câu này bên cạnh Mục Dương Thạc xuất hiện một khối đá, bên trên tảng đá được khắc hoa văn phức tạp huyền ảo, xung quanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

- Nguyên thạch?

- Chỉ là không biết khối nguyên thạch này rốt cuộc là cái gì?

- Ta mơ hồ cảm thấy bên trong khối nguyên thạch này sẽ là một thứ đáng sợ.

- Ta cũng có loại trực giác này.

- Nếu giá cả không mắc ta sẽ lấy nó.

Đợi đến khi tiếng thảo luận trong sân yếu dần Mục Dương Thạch mới vừa cười vừa nói.

- Bên trong khối nguyên thạch này đến cùng là ẩn chứ thứ già, nói thật sợ rằng chúng ta cũng không biết, nhưng xem qua hoa văn cùng một vài phù văn là biết nó chắc chắn không phải vật tầm thường.

Dừng một chút Mục Dương Thạc nói tiếp.

- Giá khởi điểm của khối nguyên thạch này là 300 giọt Thần Vương dịch.

- 300 giọt?

- Đang ăn cướp đấy hả?

- Đúng vậy, ai lại đi cạnh tranh chứ?

- 300 giọt Thần Vương dịch mua về một thứ chưa biết là cái gì? Thế lực Vương cấp nào lại đi cạnh tranh chứ?

Những tu sĩ này suy đoán vô cùng chính xác. Những thế lực Vương cấp trong sân cơ hồ đều từ bỏ. Dù sao 300 giọt Thần Vương dịch cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng cũng không không bao gồm các thiếu niên chí tôn. Thật ra đây là một cuộc đánh cược. Chỉ là bọn hắn không quan tâm.

- 310 giọt.

- 320 giọt.

- 350 giọt.

Giá cả cứ thế tăng dần, rất nhanh đã tăng đến 500 giọt, hơn nữa nhìn xu thế trước mắt, giá cả còn phải tăng lên rất nhiều.

- 800 giọt.

Lúc này Diệp Hạo hô.

- Lại là cái tên đó.

- Mới mở miệng đã ra giá cao như vậy, đang đánh phủ đầu hả?

- Tưởng 800 giọt là cao hả? 1000 giọt, ta không tin ngươi dám theo đến cùng.

- 1100 giọt.

- Có bản lĩnh thì theo đi. 1200 giọt.

Những truyền nhân thế lực Hoàng cấp bị Diệp Hạo kích thích nhao nhao hô lên. Đáp lại Diệp Hạo chỉ nhẹ nhàng đáp 2000 giọt.

Toàn trường xôn xao!

Thật sự không chừa đường sống cho ai mà.

2000 giọt để mua một viên nguyên thạch?

Có bệnh sao?

2000 giọt Thần Vương dịch đám người kia vẫn có thể lấy ra được, nhưng dù có lấy ra được cũng sẽ không có ai cầm nhiều tiền như vậy đi đấu giá.

Nếu khối nguyên thạch kia mở ra một chí bảo thì không nói, nhưng nếu lỡ không mở ra được cái gì hết. Đến lúc đó phải báo cáo với trong tộc như thế nào đây?

Cuối cùng khối nguyên thạch này bị Diệp Hạo lấy được.

Dưới đài Diệp Vô Địch hâm mộ nhìn về phía phòng của Diệp Hạo.

- 2000 giọt Thần Vương dịch?

Bởi vì Diệp Hạo biến ảo âm thanh nên Diệp Vô Địch không thể nghe ra được. Hôm nay Diệp Vô Địch tới là muốn cạnh tranh một hai vật phẩm. Thế nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra hắn mua không nổi.

Một thứ cũng mua không nổi. Thật ra chuyện này cũng bình thường. Tuyên Cổ vương triều vốn là vương triều xếp hạng cuối cùng, dù sao tu vi Diệp Vô Địch chỉ là Thần Vương sơ kỳ. Hơn nữa Diệp Vô Địch vì có Liên Y chuyển thế trùng tu, mà trước khi chuyển thế trùng tu đã mua trước một vài tài nguyên, hơn nữa những tư nguyên này đa phần đều đứng hạng thứ mười, vì để mua sắm những tư nguyên này mà phải móc rỗng phủ khố. Cộng thêm việc Thiên Túng vương triều vì bảo hộ Tuyên Cổ vương triều nên đã xâm chiếm toàn bộ khu vực bốn phía Tuyên Cổ vương triều, điều này khiến cho tài chính Tuyên Cổ vương triều càng thêm khó khăn, bây giờ Tuyên Cổ vương triều đã sớm không còn là thế lực Vương cấp nữa rồi, cùng lắm chỉ là lấy tên tuổi thế lực Vương cấp mà thôi.

Diệp Vô Địch rất hâm mộ Diệp Hạo. Vẫy tay một cái đã lấy ra 3000 giọt Thần Vương dịch, ngay cả con mắt cũng không thèm nháy. Đương nhiên hắn cũng biết mình đương nhiêu không thể nào so sánh với Diệp Hạo được. Bởi vì thành tựu cao nhất trong tương lai hắn chỉ là Thần Vương trung kỳ, mà Diệp Hạo lại có khả năng đặt chân đến Thần Hoàng cảnh. Nghĩ tới đây Diệp Vô Địch mất hết hứng thú theo đám người yên lặng rời khỏi. Không qua bao lâu Vô Thượng mang theo Mục Dương Thạc đi tới phòng của Diệp Hạo.

- Diệp huynh, ngươi như vậy ta phải nói gì đây?

Vô Thượng bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo nói.

- Vô Thượng, ý ngươi là sao?

Diệp Hạo không hiểu nói.

- Diệp huynh, ta từng nói vật phẩm ngươi đấu giá chỉ cần trả 50%, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải tăng giá khối nguyên thạch lên tới 3000 giọt Thần Vương dịch chứ?

Vô Thượng nhìn Diệp Hạo cười khổ nói.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người. Hắn sở dĩ lấy ra 3000 giọt Thần Vương dịch để đi đấu giá khối Nguyên Thạch kia là bởi vì Diệp Hạo có thể xem hiểu một chút phù văn phía trên. Nhưng Vô Thượng nếu đã hiểu lầm, Diệp Hạo đương nhiên cũng sẽ không giải thích làm gì.

- Ta đây không phải là không tốt ý tứ sao?

Diệp Hạo có chút xấu hổ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận