Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2532: Diệp Hạo Hiện Thân

Mạc Bất Phàm tức giận. Hắn có thân phận gì?

Truyền nhân Tuyên Cổ hoàng triều đấy.

Diệp Vô là cái thá gì mà dám ở trước mặt mọi người mắng hắn?

Trong lòng Mạc Bất Phàm đã phán cho Diệp Vô Địch án tử hình.

- Tuyên Cổ hoàng triều đúng là mạnh thật, nhưng cũng không được gọi là vô địch được.

Liên Y lạnh lùng nói.

- Bối cảnh của Diệp Vô vương triều không hề kém hơn Tuyên Cổ hoàng triều các ngươi đâu.

- Nếu bối cảnh Diệp Vô vương triều không kém hơn Tuyên Cổ hoàng triều chúng ta, vậy vì sao Diệp Vô vương triều còn phải đổi tên chứ?

Mạc Bất Phàm không tin nói.

- Đó là bởi vì Diệp Vô vương triều không muốn gây ra phiền toái không cần thiết.

Liên Y bình tĩnh nói. Diệp Vô Địch không khỏi ngây dại. Diệp Vô vương triều nào có bối cảnh gì chứ?

Nhưng thần sắc hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa.

- Ngươi tưởng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?

Mạc Bất Phàm cười lạnh nói.

- Tin hay không tùy ngươi, nhưng hôm nay ngươi không thể làm được cái gì đâu.

Liên Y nói xong trong tay đã xuất hiện một tấm pháp chỉ. Khi tấm pháp chỉ mở ra trong nháy mắt một thân ảnh tràn ngập kim quang xuất hiện giữa không trung. Chấn động mênh mông khiến sắc mặt Mạc Bất Phàm thay đổi.

Vì sao?

Đây là chấn động thuộc về cường giả Thần Vương cảnh cực hạn.

Nói cách khác phía sau Thiên Túng vương triều có lẽ có một Thần Hoàng đứng sừng sững.

- Ngươi tưởng tấm pháp chỉ này có thể ngăn được ta sao?

Mạc Bất Phàm cười lạnh nói.

- Ta lấy ra tấm pháp chỉ này là muốn nói cho ngươi... phía sau Diệp Vô vương triều có Thần Hoàng.

Liên Y trịnh trọng nói.

- Ta biết ngươi có thể gọi Thần Hoàng của Tuyên Cổ hoàng triều tới, nhưng chúng ta cũng có thể gọi Thần Hoàng của chúng ta tới. Chỉ là ngươi chắc là muốn nháo chuyện này lớn lên sao?

Sắc mặt Mạc Bất Phàm trở nên âm trầm xuống.

- Ngươi có ý gì?

- Ta có ý gì ngươi hiểu rất rõ, ngươi chỉ là truyền nhân của Tuyên Cổ vương triều mà thôi, vẫn không phải là Thái tử của Tuyên Cổ hoàng triều.

Liên Y cũng không thèm để ý. Mình đã nói rõ ràng như vậy, thế nhưng Mạc Bất Phàm lại còn giả ngu?

Nếu đã như vậy thì cần gì phải để lại mặt mũi cho hắn chứ?

Sắc mặt Mạc Bất Phàm lập tức âm trầm xuống.

- Ngươi đã chọc giận ta hoàn toàn rồi đấy.

Nói xong hắn hét lớn một tiếng.

- Cho mời Mạc Thượng Cương Thần Hoàng giáng lâm.

Nghe vậy sắc mặt Diệp Vô thay đổi. Mạc Bất Phàm đang thỉnh Thần Hoàng phủ xuống sao?

- Không cần lo lắng, ta cũng mời người.

Liên Y nhìn Diệp Vô một nói khẽ.

Diệp Vô lại cau mày nói.

- Mời người nào?

- Đợi chút nữa ngươi sẽ biết.

Liên Y nói đến đây trong lòng cầu cứu tới Diệp Hạo. Diệp Hạo đã nói với Liên Y, hắn có thủ đoạn Thần Hoàng cấp. Đại khái đi qua mười lần hô hấp một bóng người xé rách thương khung xuất hiện bên người Mạc Bất Phàm. Khí tức lượn lờ trên người hắn khiến tu sĩ toàn trường vì đó mà chấn động. Phía sau đầu còn có một thần hoàn sáng chói. Không hề nghi ngờ đây là một sinh linh cường đại.

- Bất Phàm, xảy ra chuyện gì?

Khi sinh linh này giáng lâm liền nhìn về phía Mạc Bất Phàm nói.

- Ngũ thúc, ngay vừa rồi ta biết một tin tức, tiểu tử này lại sáng lập Tuyên Cổ vương triều.

Mạc Bất Phàm nói đến đây liền chỉ vào Diệp Vô nói.

- Từ một trăm năm trước ta đã đổi tên rồi.

Diệp Vô nói gấp.

- Đã đổi tên, quên đi.

Mạc Thượng Cương suy nghĩ một chút quay trở lại nói.

- Nhưng đối phương lại vô cùng nhục nhã ta.

Trên mặt Mạc Bất Phàm toát ra bi phẫn.

- Còn có chuyện này sao?

Mạc Thượng Cương không khỏi nhíu mày.

- Đúng vậy, nhờ ngũ thúc làm chủ cho ta.

Mạc Bất Phàm nói xong chắp tay nói. Mạc Thượng Cương do dự một chút nói.

- Ngươi muốn như thế nào?

- Ta ngoại trừ muốn giết Diệp Vô ngoài ra còn muốn nữ tử kia làm thị nữ của ta.

Mạc Bất Phàm trầm giọng nói.

- Cái này không được đâu?

Mạc Thượng Cương cảm thấy Mạc Bất Phàm như vậy hơi quá đáng.

- Ngũ thúc, đời này ta không nhờ ngươi bao nhiêu chuyện, mong ngươi nể mặt phụ mẫu ta mà giúp ta một lần.

Thấy Mạc Bất Phàm lấy phụ mẫu hắn ra làm lá chắn, Mạc Thượng Cương cảm thấy không đáp ứng cũng không được.

- Chỉ có thể nói các ngươi trêu chọc phải người không nên trêu chọc.

Mạc Thượng Cương nói xong bàn tay đánh tới chỗ Diệp Vô. Năng lượng cường đại lập tức khiến không gian bốn phía Diệp Vô đều phải cắt đứt. Trên mặt Diệp Vô Địch lộ ra vẻ sợ hãi. Tu vi Mạc Thượng Cương thực sự quá mạnh. Mắt thấy cặp đại thủ ẩn chứa năng lượng cường đại chuẩn bị chạm vào trên người Diệp Vô cỗng một cỗ lực lượng nhu hòa đã nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể hắn lại. Sau một khắc Diệp Vô liền phát hiện mình có thể nhúc nhích được rồi.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Vô có chút ngơ ngác nói.

Ngay sau đó hắn thấy được cặp đại thủ của Mạc Thượng Cương lại từ từ đứt đoạn, chưa tới một lần hô hấp sau nó đã biến thành tia sáng đầy trời.

- Ai?

Mạc Thượng Cương biến sắc.

- Tuyên Cổ hoàng triều các ngươi thật đúng là bá đạo.

Đúng lúc này thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở giữa không trung.

Diệp Vô ngây ngẩn cả người. Đây là tình huống gì vậy?

Diệp Hạo làm sao xuất hiện ở đây? Hơn nữa tu vi còn đạt đến Thần Hoàng cảnh?

Diệp Vô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

- Diệp Hạo.

- Tông chủ Viêm Hoàng tông.

- Vì sao Tông chủ Viêm Hoàng tông vì lại xuất hiện ở chỗ này?

- Diệp Vô có quan hệ gì với Diệp Hạo vậy?

Ngay khi tu sĩ giữa sân đang thảo luận thần sắc Mạc Thượng Cương trở nên ngưng trọng lên. Người khác có lẽ không biết bối cảnh Diệp Hạo, nhưng bọn họ làm sao có thể không biết được chứ?

- Diệp tông chủ, chuyện lần này là một hiểu lầm.

Mạc Thượng Cương trịnh trọng nói.

- Có phải là hiểu lầm hay không đều không quan trọng.

Thần sắc Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Hôm nay Mạc Bất Phàm phải chết, bằng không hai nhà chúng ta liền khai chiến.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám lên mặt với Tuyên Cổ hoàng triều chúng ta?

Mạc Bất Phàm vừa rồi nói đến đây hai con mắt của Diệp Hạo liền toát ra hai tia ánh sáng sáng chói, Mạc Bất Phàm kêu thảm một tiếng toàn thân đã bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt, chưa tới ba lần hô hấp nhục thân liền hóa thành tro tàn. Linh hồn hắn rách mướp, xem xét cũng bị trọng thương.

- Ngươi... Ngươi sao dám làm tổn thương ta?

Ánh mắt Mạc Bất Phàm nhìn Diệp Hạo toát ra một tia kinh khủng.

- Ngươi cho rằng chỉ là hủy ngươi nhục thân, chuyện này sẽ được bỏ qua sao?

Diệp Hạo liếc Mạc Bất Phàm một cái. Toàn thân Mạc Bất Phàm không khỏi rùng mình.

- Phía sau Tuyên Cổ hoàng triều ta có nửa bước đại năng tọa trấn đấy.

Âm thanh Mạc Bất Phàm

khàn khàn nói.

- Ngươi tưởng phía sau Viêm Hoàng tông ta không có nửa bước đại năng sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi có tin chỉ cần vài phút là ta có thể mời đến cho ngươi hai người luôn không?

- Ngươi lừa ai chứ?

Mạc Bất Phàm không tin nói.

- Mạc Bất Phàm, ngươi muốn đem Tuyên Cổ hoàng triều lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục sao?

Đúng lúc này một đạo âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao, tiếp lấy một thanh niên thân mặc kim bào đồng hành cùng một lão già bồng bềnh mà tới.

- Hoàng Thái Tử?

Mạc Bất Phàm giật mình nói.

- Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?

- Nếu ta không tới Tuyên Cổ hoàng triều đã bị ngươi hại chết rồi.

Mạc Vân Sơn nói đến đây một bàn tay liền quạt tới phía Mạc Bất Phàm. Linh hồn Mạc Bất Phàm lập tức liền bị đánh bay phun ra từng ngụm kim huyết.

- Mạc Vân Sơn, ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Khuôn mặt Mạc Bất Phàm tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận