Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2539: Cứng Rắn Đụng Lên Đến

Con cún kia không phải đã ăn cánh của Ứng Long công tử mà là hắn khi hắn cắn nuốt cái cánh hóa thành đoàn năng lượng cuồn cuộn như nước thủy triều.

- Ngươi.

Ứng Long công tử đỏ ngầu cả mắt.

Không ngờ rằng con cún nhỏ đó lại ăn cánh của hắn. Phải biết cánh chính là nhục thể của hắn đấy. Hắn há miệng phun ra một ngụm thất thải hỏa diễm về phía con chó nhỏ.

- Long tức.

- Đây là thần thông bảo mệnh của Long tộc, long tức.

- Nghe nói long tức có thể hòa tan vạn vật.

- Có phải con cún kia đã sợ đến choáng váng rồi hay không?

- Vì sao ta lại cảm thấy nói đang rất phấn khởi vậy.

Con chó nhỏ đó thật sự đang rất phấn khởi. Đối mặt với long tức kinh khủng đó nhưng nó chẳng những không né tránh mà còn vọt tới về phía long tức.

- Muốn chết.

Ứng Long công tử cười lạnh nói.

Trong trạng thái đồng giai hắn chưa bao giờ gặp ai dám dùng nhục thân cứng đối cừng với

long tức?

Nhưng sau một khắc trên mặt Ứng Long đã phải lộ ra thần sắc trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì đoàn long tức kia lại bị con cún đó nuốt mất. Đúng vậy. Nuốt. Nuốt xong long tức bộ lông cả người con cún giống như tơ lụa phát sáng rạng rỡ.

- Còn long tức nữa không?

Con cún hào hứng nhìn Ứng Long công tử nói.

- Ta không tin cái gì ngươi cũng có thể thôn phệ được hết.

Ứng Long công tử nói xong liền sử dụng một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang kia giống như Thiên Ngoại Phi Tiên, kinh diễm toàn bộ thế gian. Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là sau khi con chó con há mồm ra đạo kiếm quang đó lại phân giải hóa thành năng lượng thuần túy. Thông phệ đạo kiếm quang xong con cún lại liếm liếm đầu lưỡi nói.

- Tiếp tục.

Ứng Long công tử xoay người rời khỏi.

Liên tiếp đánh ra hai chiêu xong hắn lại không thể đánh ra công kích tiếp. Con chó nhỏ này khiến hắn có một loại cảm giác nguy hiểm. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn hắn sẽ chết ở nơi này. Trực giác của Ứng Long công tử vô cùng chính xác. Bởi vì khi đầu chó nhỏ kia thấy hắn chạy trối liền vèo một cái đuổi kịp hắn.

- Ta cho ngươi chạy sao?

Ứng Long công tử đang định nói bỗng cảm giác được một trận đau đớn, lại là con chó nhỏ kia xé đi một cái cánh còn lại của hắn. Sắc mặt của Ứng Long công tử hoàn toàn thay đổi đồng thời vội vàng khôi phục thân người. Hắn lo rằng con chó nhỏ kia sẽ ăn sạch hắn. Khi con chó nhỏ đang thôn phệ cánh của Ứng Long công tử đột nhiên thấy được túi càn khôi treo bên hông Ứng Long công tử. Hắn lóe lên một cái cướp đi túi càn khôn của Ứng Long công tử.

- Đó là túi càn khôn của ta.

Ứng Long nói gấp. Trong túi càn khôn chứa đựng toàn bộ những gì mà mấy năm nay hắn tích góp được.

Sưu!

Con cún con hóa thành một vệt sáng xé xuống một bên đùi của hắn. Ứng Long lập tức hét thảm lên.

- Đủ.

Đúng lúc này một bóng người nhịn không được từ giữa không trung đi ra. Khi nhìn thấy thân ảnh kia, con cún hơi kiêng dè vèo một tiếng trở về sau lưng Diệp Hạo.

- Đây là trận đấu cùng giai sao?

Diệp Hạo nhìn thân ảnh kia lạnh lùng nói.

- Ngươi phải biết đứng sau Ứng Long là ai?

Hiện thân là một hoàng giả cường đại, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu như vậy chắc ngươi cũng phải biết đứng sau lưng của ta là ai chứ?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Hoàng giả kia yên lặng một hồi mới nói.

- Ứng Long nhận thua.

- Chuyện ngày hôm nay ta tin ngươi cũng đã chứng kiến từ đầu, chuyện lần này là do hắn khởi xướng nên dù cho ta đánh chết hắn ngươi cũng không được ngăn cản.

Trong mắt Diệp Hạo bắn ra ánh sáng rực rỡ.

- Ngươi đã vi phạm quy tắc.

Hoàng giả kia vừa muốn xuất thủ một đạo ánh mắt lạnh lẽo liền rơi vào trên người hắn. Thần Hoàng cao giai!

Sau khi ý thức được điểm ấy toàn thân hoàng giả kia đều lạnh như băng. Hắn bất quá chỉ có tu vi Thần Hoàng trung giai, làm sao có thể là đối thủ của Thần Hoàng cao giai được?

- Ngươi muốn như thế nào?

Hoàng giả kia đè nén sự tức giận hỏi.

- Hoặc là xéo đi hoặc là chết ở chỗ này.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Trái tim hoàng giả kia không khỏi chậm một nửa nhịp.

- Ngươi muốn cứu Ứng Long không phải là điều không thể được, chỉ cầm cầm tài nguyên để chuộc Ứng Long thôi.

Nói đến đây Diệp Hạo vung tay lên khống chế Ứng Long lại rồi đưa hắn vào trong tiểu thế giới của mình.

- Ngươi.

- Tương lai Ứng Long có thể trùng kích nửa bước đại năng chi cảnh đấy.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Các ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà chuộc.

Sắc mặt hoàng giả kia lập tức thay đổi. Dựa theo tiêu chuẩn nửa bước đại năng để chuộc.

Dù tộc của hắn cũng phải thương cân động cốt.

- Diệp huynh, ngươi thật khiến ta phải giật mình.

Vô Thượng đi đến bên người Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Vô Thượng đoán Diệp Hạo thực lực rất mạnh, hẳn sẽ không yếu hơn Ứng Long công tử. nhưng Diệp Hạo rốt cuộc mạnh cỡ nào, hắn cũng không biết?

Thông qua trận giao thủ vừa rồi Vô Thượng nhận ra trong cấp độ Nửa bước đại năng Diệp Hạo có thể đứng đầu. Dù là mình cũng không cách quá xa. Đối với người như vậy đương nhiên Vô Thượng phải quan hệ thật tốt. Dù Vô Thượng có tiềm năng đặt chân đến đại năng nhưng cũng không có nghĩa là hắn nhất định có thể đặt chân đến được. Từ xưa đến nay kỳ tài kinh diễm bị kẹt ở Nửa bước đại năng còn thiếu chắc?

- Vẫn kém hơn nhiều so với Vô huynh.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói. Có thể đánh ngang tay với đệ tứ nào có thể là kẻ yếu được?

Nhưng vừa rồi Diệp Hạo cũng chỉ vận dụng một phần thực lực, bằng không mà nói chỉ cần một kích vừa rồi là có thể trực tiếp giết chết Ứng Long.

- Diệp huynh, Vô huynh.

Đúng lúc này Mạc Vân Sơn đồng hành cùng với mấy vị người hầu chạy tới. Khi đi tới trước mặt bọn họ lập tức xin lỗi nói.

- Vừa rồi ta ở chỗ kia chào hỏi khách khứa nên tới chậm, thực sự xin lỗi.

- Mạc huynh, ngươi nói lời như vậy cũng quá khách khí rồi.

Vô Thượng cười nhạt nói.

- Chúng ta cũng không phải là khách quan trọng nên cũng không thể nhận nổi những lời như vậy của Mạc huynh đâu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Tóm lại là do ta chậm trễ, như vậy đi, đợi chút nữa ta sẽ tự phạt ba chén rượu.

Mạc Vân Sơn lại nghiêm túc nói.

- Nghe nói Bách Hà tửu của Tuyên Cổ hoàng triều ngươi chính là danh phẩm, ngươi không phải chuẩn bị tự phạt bằng Bách Hà tửu đấy chứ?

Vô Thượng đột nhiên nghĩ đến.

- Vẫn là Vô huynh hiểu ta.

Mạc Vân Sơn cười nói.

Tu sĩ trong sân nhìn Mạc Vân Sơn trò chuyện vui vẻ cùng Diệp Hạo và Vô Thượng không khỏi nhận ra một chuyện. Vô luận là Ứng Long bị Diệp Hạo đánh trong thương hay Tuần Võ trước đó đều không thuộc một cấp bậc với Diệp Hạo. Dù Tuần Võ cùng Ứng Long tiềm năng tương lai đạt đến Nửa bước đại năng nhưng vẫn không thể lọt vào chung một cấp bậc này. Ứng Long công tử bị Diệp Hạo đánh trọng thương coi như có thể bỏ qua nhưng Tuần Võ vẫn còn đang đứng ở chỗ này nhưng Mạc Vân Sơn vẫn không hề quan tâm.

Sắc mặt Tuần Võ rất khó coi. Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt rất nhiều tu sĩ không còn dừng lại trên người hắn nữa.

- Mạc huynh.

Trầm ngâm chốc lát Tuần Võ đi tới chỗ Mạc Vân Sơn.

Nụ cười trên mặt Mạc Vân Sơn trì trệ, ngay sau đó lại cười ha hả nói.

- Thì ra là Tuần Võ Tuần công tử.

Trong lòng Tuần Võ có chút không vui. Khi nói ra câu này Mạc Vân Sơn rất lạnh nhạt. Nhưng hắn đã đến gần thì cớ gì phải rời khỏi chứ?

Nhưng Tuần Võ rất nhanh đã phát hiện vô luận là Diệp Hạo hay Vô Thượng, Mạc Vân Sơn đều không thèm để ý đến hắn.

Cần phải để ý chắc?

Tương lai ba vị này đều có thể trở thành cường giả đại năng. Ngươi một mình ngay cả cảnh giới nửa bước đại năng cũng không được tốt lắm thì vô xem náo nhiệt làm gì?

Cũng giống như thiếu niên chí tôn nói chuyện với nhau, Chân Long như ngươi chen vô làm gì?

Nhưng theo phép lịch sự vẫn không nên đuổi hắn nếu không sẽ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận