Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2542: Một Cái Đại Âm Mưu

Tu sĩ đến Hợp Thần cảnh là có thể đánh nát không gian. Nhưng cũng không có nghĩa là tu sĩ Hợp Thần cấp có thể không cần để ý đến mảnh vỡ không gian. Mảnh vỡ không gian vô cùng vô tận che đi Diệp Hạo. Dù trước đó Diệp Hạo đã mặc vào chiến giáp, dù Diệp Hạo đã sử dụng trận bàn, dù Diệp Hạo xé rách pháp chỉ, nhưng hắn vẫn bị che như cũ. Căn bản cũng không thể ngăn được. Thời khắc hấp hối Diệp Hạo tin dù là Thần Vương cũng không thể ngăn được nhiều mảnh vỡ không gian như vậy. Nhưng vấn đề là, nhiều mảnh vỡ không gian như vậy từ đâu tới?

Vì sao trước đó không hề có bất kỳ cảnh tượng dị thường gì?

Khi Diệp Hạo đang chuẩn bị vẫn lạc, tiểu thế giới của hắn lâm vào trạng thái đình trệ. Nguyên một mảng tối tăm mờ mịt tựa như tàn lụi vậy. Con chó con lập tức mở ra hai mắt, ánh mắt hắn phá mở bình chướng tiểu thế giới, khi hắn nhìn thấy rõ ngoại giới, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ là một phương thế giới bị hủy diệt hóa thành mảnh vỡ không gian.

Chó con móp méo miệng nói.

- Nhưng vận khí của tiểu tử này cũng thật tệ, ngươi nói xem sao ngươi có thể xông vào nơi này được chứ?

Nói xong chó con lại duỗi cái lưng mệt mỏi, hắn chuẩn bị rời khỏi tiểu thế giới này. Bởi vì bình thường khi kí chủ chết tiểu thế giới của hắn cũng sẽ tàn lụi theo. Đây cũng chính là trạng thái của tiểu thế giới hiện giờ. Nhưng khi hắn mới ra khỏi tiểu thế giới những mảnh không gian đầy cũng bắt đầu nuốt chửng hắn.

- Chỉ là mảnh vỡ không gian mà cũng giám giết ta?

Chó con lạnh rên một tiếng, những mảnh vỡ không gian bốn phía hắn đều dần bể nát hết rồi hóa thành từng đợt năng lượng nhanh chóng nhậm vào thân thể hắn. Khi chó con đang không ngừng cắn nuốt, thân ảnh Diệp Hạo cũng lặng yên xuất hiện ở gần đó. Chó con giật mình.

- Sao ngươi vẫn chưa chết?

- Sao ngươi có thể chạy ra từ tiểu thế giới của ta được?

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?

- Cái này không thể nói cho ngươi biết.

Chó con suy nghĩ một chút tựa hồ hiểu ra.

- Xem ra công pháp tu hành của ngươi có khả nang hồi sinh.

Nói đến đây ánh mắt của chó nhỏ trở nên thâm thúy. Sắc mặt Diệp Hạo lập tức thay đổi. Bởi vì hắn phát hiện bây giờ toàn bộ bí mật của bản thân đều lộ ra ở trước mặt chó con.

- Ngươi...?

- Ngươi cho rằng công pháp tu hành của ngươi hoàn hảo không tì vết chắc?

Ngay sau đó chó con thu hồi ánh mắt, nhưng điều nó nói lại khiến cho linh hồi Diệp Hạo bị kích động.

- Ngươi có ý gì?

Diệp Hạo bất an nói.

- Trên đời này ta chưa bao giờ gặp qua công pháp có thể giúp con người sống lại.

Chó con trịnh trọng nói.

- Sở dĩ ngươi mỗi lần chết đi đều có thể phục sinh là do từ sâu pháp tắc che chở ngươi.

- Ngươi chắc chứ?

Diệp Hạo nghi ngờ nói.

- Ngươi nghĩ loại chuyện như vậy ta lại lừa ngươi sao?

Chó con nhìn thấy Diệp Hạo hoài nghi lập tức liền nổi giận. Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta có thể tin tưởng ngươi không?

- Không tin thì thôi?

Chó con hừ lạnh nói.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ dữ tợn, tiếp lấy hắn khống chế một sợi thần niệm điểm vào mi tâm của chó nhỏ.

- Ngươi xem bản công pháp này có vấn đề gì không?

Chó con yên lặng nhìn lại, chỉ chốc lát sau nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Bản công pháp này là ai cho ngươi?

- Một vị tiền bối.

- Bản công pháp này ngoại trừ một công pháp bản nguyên bá đạo ra vẫn còn là một loại khế ước.

- Khế ước?

- Nội dung khế ước là mỗi lần ngươi phục sinh sẽ phải vô điều kiện trợ giúp đối phương một lần.

Chó con nói đến đây hài hước nói.

- Từ lúc ngươi bắt đầu tu hành đến giờ đã sống lại bao nhiêu lần rồi?

Nghe vậy khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều tái mét. Hắn sống lại bao nhiêu lần?

Mẹ nó đếm không hết.

- Không phải là rất nhiều lần đấy chứ?

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy ngươi cũng xong rồi, đời này kiếp này đều phải làm nô bộ của đối phương.

Chó con ha ha cười nói.

- Ngươi có thể giúp ta được không?

Diệp Hạo nhìn chó con nghiêm túc nói.

- Gia vì sao phải giúp ngươi?

Chó con liếc Diệp Hạo một cái nói.

- Không phải ngươi nói ngươi quét ngang vạn cổ sao? Đừng nói ngay cả một chút này cũng không làm được đấy chứ?

Diệp Hạo cố ý kích thích nói.

- Gia không biết người cho ngươi bản công pháp này là ai? Nhưng khi gia ở thời kì đỉnh phong hoàn toàn không hề sợ hắn.

Chó nhỏ nói khiến trong lòng Diệp Hạo nặng nề.

- Ý của ngươi là bây giờ ngươi không có biện pháp.

- Muốn thoát khỏi khống chế của đối phương rất đơn giản, bây giờ gia sẽ giúp ngươi sửa chữa bản công pháp này.

Chó con vừa nói vừa sửa chữa. Mà trong khi hắn sửa chữa vẫn không ngừng cắn nuốt mảnh vỡ không gian bốn phía.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo hỏi.

- Tinh thể do những mảnh vỡ không gian ngưng tụ thành.

Đầu kia chó con trả lời.

- Tinh thể ngưng tụ tù những mảnh vỡ không gian?

Diệp Hạo lấy làm kinh hãi.

- Ngươi không cảm thấy quá lãng phí sao?

- Cũng chỉ là tất cả những mảnh vỡ không gian mà thôi.

Chó con vô tình nói.

- Ta còn đang trông cậy vào những mảnh vỡ không gian này để lĩnh ngộ một vài thứ đấy.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Vậy ngươi cứ lĩnh ngộ đi.

Con chó nhỏ nói xong đồng thời từng mảnh vỡ không gian cũng hóa thành ánh sáng đầy trời, đoàn ánh sáng này bao bọc Diệp Hạo cùng con chó nhỏ lại.

Giờ khắc này Diệp Hạo chỉ cảm thấy cảnh ngộ về đủ loại không gian như nước chảy tiến vào trong thức hải của mình. Thể hồ quán đỉnh!

Đúng!

Giờ khắc này Diệp Hạo cảm giác bản thân như đang rong chơi giữa không gian vô tận. Đủ loại cảm ngộ nườm nượp mà đến.

- Tiểu tử ngươi có phải tự chế một loại nhãn thuật không vậy?

Đúng lúc này trong tai của hắn vang lên âm thanh của con chó nhỏ.

- Đúng vậy.

- Vậy sao ngươi không dung nhập thêm không gian chi nhãn?

- Không gian chi nhãn?

- Không gian chi nhãn là một trong mười đại nhãn thuật.

- Bây giờ ta truyền cho ngươi pháp quyết của không gian chi nhãn.

Âm thanh của con chó nhỏ rơi xuống Diệp Hạo liền nghe được một pháp quyết vô cùng phức tạp, khi Diệp Hạo đang nhíu mày thì Linh Lung Ngọc Tâm trong cơ thể hắn lặng yên vận chuyển, sau một khắc khả năng lĩnh ngộ của hắn ngày một tăng lên. Nhờ vậy hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được pháp quyết của không gian chi nhãn. Không qua bao lâu hai mắt hắn dần dần xảy ra biến hóa. Thời gian cứ như vậy dần trôi.

Một canh giờ!

Hai canh giờ!

Ba canh giờ!

Khi canh giờ thứ tư trôi qua, Vương Túy Mặc cũng không thể chịu được nữa.

- Không được, ta phải vào xem.

- Hay là để ta đi.

Thái Sử Vĩnh Huy trầm giọng nói.

Đến lúc này Diệp Hạo vẫn chậm chạp không ra, Thái Sử Vĩnh Huy cũng có chút sốt ruột bất an.

- Không được, ngươi phải ở ngoài này chờ.

Vương Túy Mặc nói đến đây lại nhìn thấy Thái Sử Vĩnh Huy đang định nói liền cắt ngang.

- Tu vi của ngươi không bằng ta.

Thái Sử Vĩnh Huy chần chờ một chút đành đưa cho Vương Túy Mặc ba tấm pháp chỉ nói.

- Ngươi mang ba tấm pháp chỉ này lên người đi.

Vương Túy Mặc từ chối.

- Pháp chỉ Hợp Thần cảnh đỉnh phong ta mang tận ba mươi tấm.

Vương Túy Mặc nói xong liền lấy ra mười tấm dính vào trên người.

- Nếu ngay cả mười tấm pháp chỉ cũng vô dụng, ta cảm thấy dù có thêm nhiều hơn cũng không có ý nghĩa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận