Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2546: Hỗn Độn Lưu Tương

Đến nơi xa đám người Vương Túy Mặc mới vội vàng chụm lại.

- Chiếm được bao nhiêu?

Thái Sử Vĩnh Huy xoa xoa đôi bàn tay nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta nghĩ dù sao cũng phải tầm ba mươi đến năm mươi đầu?

Thái Sử Vĩnh Huy suy nghĩ một chút nói.

Thái Sử Vĩnh Huy thông qua những tu sĩ khác kể lại đã biết rõ việc bắt Long Tu Ngư khó khăn cỡ nào. Diệp Hạo xuống dưới mới như vậy sẽ thời gian lại có thể bắt bao nhiêu đây?

Diệp Hạo vung tay lên trước mặt của bọn hắn liền xuất hiện từng đầu Long Tu Ngư.

- Cái này...?

- Ngươi làm sao có thể làm được?

- Long Tu Ngư bạo động vừa rồi là do ngươi làm ra hả?

Đám người Vương Túy Mặc đều trố mắt đứng nhìn sáu trăm đầu Long Tu Ngư nhảy nhót tưng bừng. Bất kể như thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng trong một thời gian ngăn Diệp Hạo lại có thể chiếm được nhiều Long Tu Ngư như vậy.

Tiếp theo là vấn đề phân chia. Số lượng Long Tu Ngư nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

- Long Tu Ngư là một loại nguyên liệu nấu ăn tu bổ bổn nguyên khó có thể có được đối với tu sĩ Hợp Thần cảnh.

Thái Sử Vĩnh Huy suy nghĩ một chút nói.

- Như vậy đi, ta, Bạch Tiểu Bạch, Vương Túy Mặc, Sắc Vi, mỗi người hai mươi lăm đầu, còn dư lại năm trăm đầu ngươi cứ lấy đi.

- Mỗi người chúng ta hai mươi lăm đầu.

Sắc Vi tiên tử gật đầu một cái.

Đám người cũng tỏ thái độ đồng ý. Diệp Hạo cũng không tranh cãi nhiều mà thu vào. Hắn biết Thái Sử Vĩnh Huy bọn họ không định lấy nhiều Long Tu Ngư. Bởi vì theo bọn hắn nghĩ chiếm được con số này đã là một lợi ích lớn rồi.

- Bây giờ chúng ta phải lập tức thử xem hương vị của Long Tu Ngư này chứ?

Diệp Hạo nói xong liền lấy ra một vài đầu Long Tu Ngư. Không thể không nói hương vị của nguyên liệu nấu ăn cao cấp không thể chê vào đâu được. Cho dù là Vương Túy Mặc khi ăn cũng không thể giữ được hình tượng. Nhưng khi Vương Túy Mặc ăn tới con thứ tư cũng đành dừng chén, mà Thái Sử Vĩnh Huy bọn họ ăn xong con thứ ba cũng dừng lại.

- Ta đã đến cực hạn.

Thái Sử Vĩnh Huy nhìn Long Tu Ngư đang được nướng chảy mỡ cười khổ nói.

- Xem ra còn lại đều là của ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hiện tại Diệp Hạo đã ăn được mười đầu Long Tu Ngư. Nhưng hắn vẫn cách cực hạn còn một khoảng.

- Bây giờ ta rốt cuộc cũng biết giữa chúng ta chênh lệch cỡ nào.

Thái Sử Vĩnh Huy cười khổ nói.

- Ta cảm thấy ngươi vẫn chưa biết đâu.

Diệp Hạo nói xong cũng tiếp tục bắt đầu ăn.

Mười một con!

Mười hai con!

Mười ba con!

Đợi đến khi Diệp Hạo ăn tới con thứ mười lăm vẫn chưa chịu dừng Thái Sử Vĩnh Huy rốt cuộc cũng hiểu Diệp Hạo vì sao lại nói như vậy. Chênh lệch giữa hai bên còn hơn cả tưởng tưởng của mình. Ăn hết con thứ hai mươi Diệp Hạo mới ngừng lại.

- Không ăn, chỉ từng này thôi hả.

- Không phải ngươi vẫn chưa tới cực hạn sao?

Dược Tị Thế nuốt nước miếng một cái nói.

- Không có.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Đẳng cấp Long Tu Ngư vẫn còn hơi thấp, ăn hai mươi con cũng chỉ tăng lên một chút.

- Diệp Hạo, ta thật sự muốn biết cực hạn của ngươi ở đâu?

Sắc Vi tiên tử trầm ngâm một chút hỏi.

- Ngươi cảm thấy ở đâu?

Diệp Hạo nhìn Sắc Vi tiên tử nói.

- Ta nghĩ tương lai ngươi trong cảnh giới Nửa bước đại năng chắc chắn là một người nổi bật.

Sắc Vi tiên tử trầm giọng nói.

Diệp Hạo cười lắc đầu.

- Chẳng lẽ tương lai ngươi chỉ là một Nửa bước đại năng thông thường thôi sao?

Sắc Vi tiên tử khẽ giật mình.

Hô hấp Bạch Tiểu Bạch trở nên dồn dập lên.

- Chẳng lẽ...?

- Không thể nói.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Bạch.

Trong lòng đám người Bạch Tiểu Bạch không khỏi nhấc lên một ngọn gió lớn. Cường giả đại năng?

Không ngờ tiềm năng của Diệp Hạo lại ở một cấp độ kinh khủng như vậy?

- Vậy Vô Thượng cùng Mạc Vân Sơn có phải cũng đạt đến cấp độ này hay không?

Dược Tị Thế trịnh trọng hỏi.

- Vô thượng đạt đến cấp độ này, còn Mạc Vân Sơn có đạt đến hay không ta cũng không biết.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Đã vậy Vô thượng thật quá mạnh.

- Kiếp trước Vô thượng có thể đã đạt đến Nửa bước đại năng rồi.

Diệp Hạo ung dung nói.

Đám người Dược Tị Thế đều có một loại cảm giác hỗn loạn. Đã đến trình độ Nửa bước đại năng mà mẹ nó còn chuyển thế trùng tu?

Để làm được điều này phải quyết đoán cỡ nào a.

- Được rồi, chúng ta phải đi thôi.

Diệp Hạo không tiếp tục đề tài này nữa. Bởi vì như vậy sẽ đả kích đến Thái Sử Vĩnh Huy bọn họ. Càng đi về phía trước, số lượng yêu thú gặp phải càng nhiều. Sau đó lần này Diệp Hạo cũng phải ra tay, bằng không Bạch Tiểu Bạch bọn họ nếu không vận dụng át chủ bài cũng sẽ xuất hiện tử thương.

- Những thiếu niên chí tôn kia nếu không tạo thành nhóm sẽ rất khó để đi đến nơi này.

Chém một kiếm xuống đầu yêu thú xong Thái Sử Vĩnh Huy thở hổn hển nói.

- Những thiếu niên chí tôn kia đều có một nhóm nhỏ của mình, ngươi không để ý thấy bọn họ đều tụm năm tụm ba sao?

Dược Tị Thế vừa cười vừa nói.

- Cũng không ít thiếu niên chí tôn ném ra cành ô liu cho chúng ta, chỉ là bị chúng ta từ chối thôi.

Sắc Vi tiên tử lập tức nói.

- Đi vào Hỗn Độn thế giới đã hơn một năm, nhưng vẫn không hề nhìn thấy sinh linh ngoại vực.

Bạch Tiểu Bạch có chút tiếc nuối nói.

- Ta có thể khẳng định nói cho các ngươi biết một tin, Hỗn Độn thế giới thật sự có sinh linh ngoại vực.

Lúc này Diệp Hạo chậm rãi mở miệng nói.

- Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy?

Bạch Tiểu Bạch không hiểu mà hỏi thăm.

Diệp Hạo nói xong trong tay liền xuất hiện hộp gấm kia. Diệp Hạo mở hộp gấm ra là một cuốn sách cổ nằm ở bên trong.

- Ta có thể nhìn một chút được không?

Bạch Tiểu Bạch hỏi.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu.

Sau khi Bạch Tiểu Bạch mở ra liền phát hiện mình xem không hiểu những chữ viết phía trên.

- Các ngươi có thể xem hiểu không?

- Xem không hiểu.

- Ta cũng xem không hiểu.

- Đây tựa hồ là ký tự của một nền văn minh khác!

Diệp Hạo từ trong tay Bạch Tiểu Bạch nhận lấy sách cổ nói khẽ.

- Bên trên sách cổ ghi một thứ.

- Thứ gì?

- Ở sâu trong Hỗn độn có một chỗ gọi là hỗn độn lưu tương.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Hỗn độn lưu tương có thể tăng sinh mệnh bản nguyên một cách toàn diện.

- Hỗn độn lưu tương?

Sắc Vi tiên tử ngạc nhiên nói.

- Vì sao ta chưa bao giờ nghe qua loại vật này?

- Loại vật này quá mức thưa thớt, trước đó ta cũng chưa từng nghe qua.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Nhưng nếu chúng ta chiếm được, cực hạn tương lai của chúng ta sẽ tăng lên.

- Khi nào Hỗn độn lưu tương hiện thế?

- Đại khái còn chừng mười năm.

- Ngươi có biết chỗ nào không?

- Chính là nơi chúng ta đang đi thẳng về phía trước.

- Tại sao ngươi lại biết chữ viết trên này?

Bạch Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.

- Bí mật.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn.

Diệp Hạo đương nhiên là không biết chữ viết phía trên, nhưng thần bí chó con kia lại nhận biết a. Đúng lúc này Diệp Hạo đột nhiên cảm giác được từ nơi xa truyền đến chấn động kịch liệt.

- Đi xem một chút.

Khi đám người Diệp Hạo đuổi tới nơi mới phát hiện nơi này đã tới hơn mười vị thiếu niên chí tôn. Hơn mười vị thiếu niên chí tôn kia khi nhìn thấy Diệp Hạo sắc mặt không khỏi thay đổi. Bọn họ đã được chứng kiến Diệp Hạo cường hãn thế nào. Diệp Hạo liếc bọn họ một cái rồi nhìn về phía sông núi trước mặt, sau một lúc trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nói.

- Địa thế vùng non sông này đang được kính hoạt lên.

- Đây là dưỡng thân chi địa sao?

Thái Sử Vĩnh Huy hỏi vội.

- Đây không phải dưỡng thân chi địa, nơi này có thể tôi luyện bản thân.

Diệp Hạo chỉ nơi xa trầm giọng nói.

- Nó có thể giúp thực lực các ngươi tăng lên một cách khó có thể được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận