Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2553: Hỗn Độn Lưu Tương Xuất Hiện

Diệp Hạo tin nếu đổi lại là một thiếu niên chí tôn bình thường, trong khoảnh khắc đó đã đủ để bị xung kích mà chết. Nhưng tâm thần Diệp Hạo đã được lịch luyện qua từ trong Ma động. Nêu dù cảm giác trùng kích có mạnh hơn gấp mười lần cũng không thể làm gì hắn được.

- Độ Nhân kinh.

Diệp Hạo cao giọng đọc kinh văn cổ xưa. Sau một khắc một cánh cửa cổ xưa mở ra, từ trong đó tràn ra chấn động khiếp người. Thân ảnh người thanh niên kia bị cố định ở giữa không trung, trên mặt hắn lộ ra thần sắc kiêng kỵ.

- Bên trong cánh cửa đó là cái gì?

- Ngươi vào xem chẳng phải sẽ biết sao.

- Không bằng chính ngươi tự đi nhìn, được không?

Hai cánh sau lưng thanh niên kia đập mạnh một phát, lập tức hắn hóa thành Thiên Địa cực tốc đột ngột giết tới trước mặt Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo vẫn vô cùng lạnh lùng. Sau lưng hắn xuất hiện một gốc đại thụ, gốc đại thụ lớn lên như diều gặp gió đạt đến ngưỡng ba ngàn dặm, những cành lá xum xuê lan tràn đến mỗi một tấc không gian.

- Tầm Mộc.

Thanh niên kia giật mình.

Tầm Mộc chính là thượng cổ thần thụ. Không phải thứ dễ dàng có thể gặp được. Nhưng không bây giờ hắn lại có thể găp được một gốc.

Những cành cây của Tầm Mộc xuyên tới chỗ hắn. Hắn cũng mang theo một thanh đao chứng từng đoạn từng đoạn, nhưng cành cây Tầm Mộc giống như vô cùng vô tận. Hơn nữa Diệp Hạo cũng không phải chỉ để trang trí.

Diệt Hồn đao lại một lần nữa được gọi ra. Thanh niên kia vừa muốn vận dụng Thiên Địa cực tốc né tránh lại bị những cành của Tầm Mộc ngăn cản.

- Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận tới ta rồi đấy.

Thanh niên kia giận.

Những năm này rất ít lần hắn bị trói buộc quẫn bách đến cấp độ này. Nói xong trong cơ thể của hắn phát ra một hào quang vô lượng. Cả người như được tẩy trong thần hỏa, trang nghiêm mà cường đại. Giờ khắc này hắn giống như một vị thần vĩnh hằng.

Treo cao với thiên, vạn dân kính ngưỡng. Trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, chuôi kiếm này là một chuôi cốt kiếm, chảy xuôi theo cốt kiếm là dấu vết của tháng năm, nở rộ chấn động tựa hồ có thể đè sập chư thiên.

- Hắn vận dụng Vũ tộc huyết mạch lực lượng.

Khinh La hô lớn.

- Hắn cho là ta không có huyết mạch lực lượng sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Hai tay của hắn kết ấn thức tỉnh cấm kỵ huyết mạch trong cơ thể. Giờ khắc này bên trên xương cốt của hắn khảm nạm phù văn, bên trong huyết mạch của hắn ẩn chứa lực lượng tạo hóa, đan xen hóa thành một tấm đạo đồ cổ xưa, đạo đồ giống như lụa mỏng khoác ở trên người hắn.

Cùng lúc đó Diệp Hạo còn triệu hồi ra thiên địa lư đồng. Pháp tướng thiên địa. Thân thể Diệp Hạo trong nháy mắt liền hóa thành ngàn vạn cái to nhỏ. Một mình hắn mang theo Thiên Địa lư đồng đập tới thanh niên kia. Ngay lúc hai bên va động vào nhau, sóng xung kích kinh khủng bắn ra bốn phía tiêu diện mọi thứ trên đường đi của nó.

Dù đám người Thái Sử Vĩnh Huy đều cảm thấy mình trốn đủ xa, nhưng vẫn bị sóng xung kích chấn động đến mức miệng phun máu tươi, thiếu chút nữa đã phải vẫn lạc. Đợi đến khi bụi đất đều tan hết Khinh La mới khiếp sợ phát hiện nửa người của thanh niên Vũ tộc cũng đều bị đánh bể.

- Đây.

Khinh La biết quá rõ thiếu niên chí tôn của Vũ tộc mạnh mẽ cỡ nào.

- Phân thân?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ngươi thực khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn, chờ bản tôn của ta xuất quan, nhất định sẽ chém ngươi.

Thanh niên Vũ tộc kia quẳng xuống câu này xong cũng theo gió tiêu tán.

- Ta chờ ngươi.

Diệp Hạo đạm mạc nói.

- Ngươi không sao chứ?

Khinh La bay tới bên người Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Cháu trai đó là ai?

- Là thiên tài của Vũ tộc.

Khinh La trầm giọng nói.

- Vũ tộc rất mạnh sao?

Trong trí nhớ của Diệp Hạo, Vũ tộc ở Thần Vực hình như cũng không được tốt lắm a?

- Vũ tộc đã từng thiếu chút nữa có thể thống nhất được toàn bộ Đại Hoang vực.

Lời Khinh La nói khiến trong lòng Diệp Hạo cảm giác nặng nề. Địa phận Đại Hoang vực cũng không khác Thần Vực là mấy. Thế nhưng Vũ tộc đã từng thiếu chút nữa thống nhất toàn bộ Đại Hoang. Bởi vậy có thể tưởng tượng được Vũ tộc nhất tộc mạnh đến cỡ nào.

- Ta cảm thấy ta bị ngươi hố rồi.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Xin lỗi.

Khinh La thấp giọng nói.

Chuyện này đúng thật là do nàng đã lôi Diệp Hạo vào. Chưa nói đến Vũ tộc bây giờ còn lại bao nhiêu cặn bã, chỉ mỗi thanh niên kia thôi đã đủ khó dây dưa rồi.

- Tu vi bản tôn của người thanh niên kia có thể đã đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai.

Khinh La nói khẽ.

- Bởi vậy muốn ứng phó hắn, tu vi của chúng ta nhất định phải tăng lên tới tầng thứ mười một.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Chênh lệch một cảnh giới, ngươi chắc có thể trở thành đối thủ của hắn chứ?

Khinh La giật mình nói.

- Võ đạo cũng không phải là thủ đoạn duy nhất của ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Chờ đến khi đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười một Diệp Hạo có thể luyện chế ra pháp bảo càng mạnh. Đến lúc đó dù cho thanh niên kia đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai thì đã thế nào chứ?

- Lưu thú, chỉ cần chúng ta lấy được thật nhiều Lưu thú là có thể không cần chú ý đến bất kỳ tai họa ngầm nào mà đặt chân đến tầng thứ mười một.

Khinh La trịnh trọng nói.

- Chỉ là không biết hỗn độn lưu tương khi nào hiện thân?

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Khinh La đang định nói bỗng phía chân trời nơi xa vang lên một tiếng răng rắc, tiếp lấy Diệp Hạo bọn họ liền thấy một góc bầu trời bị nứt ra, từ trong đó chảy ra một chất lỏng sềnh sệch.

- Hỗn độn lưu tương.

Khinh La kinh hỉ nói.

- Không ngờ hỗn độn lưu tương lại hiện thân?

Diệp Hạo không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói mà hỗn độn lưu tương lại thật sự xuất hiện. Diệp Hạo vẫy tay một cái đưa đám người Thái Sử Vĩnh Huy vào trong tiểu thế giới của mình, tiếp lấy đưa tay đặt xuống vào đạo đan ấn trên người bọn họ.

- Các ngươi nhanh chóng khôi phục tu vi.

Mấy người Thái Sử Vĩnh Huy cũng biết rõ hỗn độn lưu tương đã mở ra, bởi vậy nguyên một đám đều nghiêm túc bắt đầu chữa thương. Diệp Hạo cùng Khinh La đi tới khu vực kia, ven đường bọn họ cũng phát hiện rất nhiều mãnh thú cũng chạy tới nơi đó.

Hai bên tựa hồ đều biết rõ tâm tư của đối phương, bởi vậy cả hai đều không xảy ra xung đột.

Một canh giờ sau Diệp Hạo và Khinh La mới tới nơi. Diệp Hạo nhìn bốn phía một lượt. Chạy tới nơi này có mấy trăm thiếu niên chí tôn cùng mấy ngàn hung thú.

- Nếu hung thú cứ tiếp tục chạy tới cũng không phải là một chuyện tốt đối với chúng ta.

Diệp Hạo cau mày nói.

- Ngươi biết chút nữa sẽ xuất hiện bao nhiêu Lưu thú không?

Khinh La thấp giọng hỏi.

- Chẳng lẽ rất nhiều?

- Phô thiên cái địa.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến.

- Những hung thú này cũng trợ giúp chúng ta chống lại, bằng không chúng ta cũng phải chạy trối chết a.

Khinh La nhỏ giọng nói.

Rống!

Đúng lúc này một âm thanh gầm rú giận dữ vang dội toàn bộ không gian, tiếp lầy một đầu sinh linh thuộc họ khỉ đánh tới một đầu hung thú. Hung thú kia là một đầu hoàng kim tê giác.

Từ cái mũi của nó hở ra từng đợt khí thô, chợt nó vọt tới về phía con khỉ. Trong suy nghĩ của rất nhiều tu sĩ con khi kia chắc chắn sẽ bị đâm thủ, nhưng ngay khi hai bên va vào nhau, đầu hoàng kim tê giác lại kêu thảm một tiếng, sừng tê giác của nó bị đánh nát.

- Cái gì?

- Làm sao có thể?

- Con tê giác kia trong dàn thiếu niên chí tôn cũng không phải kẻ yếu a.

- Con khỉ kia rốt cuộc là thuộc chủng loại gì?

Mà đúng lúc này mọi người thấy từng con từng con khỉ xuất hiện.

Mười con!

Trăm con!

Ngắn ngủi chỉ trong thời gian vài hơi thở đã xuất hiện hàng ngàn con.

- Lui.

- Sức chiến đấ của những con khỉ này còn mạnh hơn cả thiếu niên chí tôn.

- Hoặc là vận dụng át chủ bài, hoặc là rời khỏi chiến trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận