Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2557: Đại Chiến Vũ Tộc Thanh Niên

- Ta đồng ý liên thủ.

Mạc Vân Sơn nghĩ một lát nói.

- Ta cũng đồng ý.

Vô Thượng gật đầu một cái.

- Ta cũng đồng ý.

Tuần Võ mở miệng nói.

- Trên người của ta còn mang cấm khí, ta có thể cung cấp tiến công tầm xa.

Lúc này phân thân thứ nhất của Diệp Hạo nói.

- Ta có thể cận chiến.

Phân thân thứ hai của Diệp Hạo trịnh trọng trả lời.

- Hi vọng chư vị đồng tâm hiệp lực, bằng không chúng ta thực sự sẽ vẫn lạc ở nơi này đấy.

Khinh La nói xong cũng là người đầu tiên xuất thủ. Khinh La biết bản thân nhất định phải tỏ rõ thái độ. Bằng không Vô Thượng bọn họ chưa chắc sẽ tin tưởng mình.

Khi Khinh La đấu ra một quyền, hư không phía trước nàng giống như bọt khí lập tức nổ tung,

trùng trùng điệp điệp quyền ý hóa thành một chuôi thần kiếm tuyệt thế có sức mạnh vô địch.

- Kiếm quyền.

Trong mắt thanh niên Vũ tộc lóe ra ánh sáng lóa mắt, chuôi tuyệt thế thần kiếm này trong quá trình tiến lên cũng dần tan ra, cho đến khi cách thanh niên kia còn mười mét cũng đã biết mất không thấy.

- Chuyện gì vậy?

- Kiếm quyền nữ tử kia đánh ra đi đâu rồi?

- Một quyền đó cũng đã đạt đến tiêu chuẩn Hoàng cấp đỉnh phong a.

Đám người Vô Thượng thấy một màn như vậy cũng có một loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì đặt mình vào hoàn cảnh người khác dù là mình cũng rất khó có thể ứng phó được.

- Hư thực nhãn.

Khinh La ngạc nhiên.

- Nếu ngươi đã biết đây là hư thực nhãn thì ngươi cũng biết rõ dù làm thêm nhiều lần cũng vô dụng.

Thanh niên Vũ tộc thản nhiên nói.

- Hư thực nhã?

Sắc mặt Vô Thượng trở nên ngưng trọng hẳn lên.

- Đây chính là một trong ba vị trí đầu của vô thượng nhãn thuật a.

- Nếu vậy phải đánh thế nào đây?

Trong lòng Tuần Võ đầy vẻ lo lắng. Chuyển hóa đòn công kích chân thật của đối thủ thành hư ảo. Như vậy cũng giống như gian lận a.

- Hư thực nhãn không thể nào sửa dụng liên tục được, vận dụng hư thực nhãn sẽ khiến tư thân tiêu hao rất lớn.

Khinh La trầm giọng nói.

- Hơn nữa cũng không thể nào chuyển hóa toàn bộ, mọi người cùng nhau xuất thủ, ta không tin hắn có thể chuyển hóa hoàn toàn.

- Không sai.

- Chúng ta với hắn cùng tiêu hao.

Đám người Vô Thượng nhận ra được điểm ấy liền nhao nhao xuất thủ.

Lúc này tu vi của đám người Vô Thượng cũng đặt chân đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười một. Dù cho thanh niên Vũ tộc đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai, đối mặt với công kích của đám người Vô Thượng bọn họ cũng phải vô cùng cẩn thận, bởi vì chỉ cần mắc một chút sơ sẩy là có thể bị trọng thương.

Tiềm lực của Khinh La, Vô Thượng, Mạc Vân Sơn đều là cảnh giới đại năng, dù so với tiều lực của thanh niên Vũ tộc kia có chút chênh lệnh nhưng cũng tuyệt đối không lớn bao nhiêu.

Lại càng không cần phải nói bốn phía còn có Tuần Võ cùng hai đại phân thân của Diệp Hạo Hai ở một bên hiệp trợ. Hơn nữa một vài thiếu niên chí tôn, một vài hung thú, một vài Lưu thú cũng ở từ xa phát động công kích tầm xa.

Đại chiến bạo phát.

Thanh niên Vũ tộc cho là mình có thể nhanh chóng quét ngang. Thế nhưng theo thời gian trôi qua hắn phát hiện mình đã sai. Bọn họ rất khó đối phó. Hắn vận dụng rất nhiều thủ đoạn cũng chỉ thương tổn tới đám người Khinh La. Khi hắn vừa mới bức lui Vô Thượng, một mũi tên quỷ dị xuất hiện phía sau hắn. Hắn quay người một quyền đánh bể cái mũi tên kia. Nhưng vào lúc này phệ hồn nhãn thuật của Vô Thượng lại rơi vào trên người thanh niên Vũ tộc. Thanh niên Vũ tộc chỉ cảm thấy thần hồn lắc lư một hồi. Không gian phía sau hắn ngay lập tức mở ra, một chuôi chủng thủy mỏng như cánh ve xuất hiện, không phải Khinh La là ai đây?

Khinh La tinh thông ám sát chi đạo. Đây chính là thời cơ tốt nhất để ám sát hắn, Khinh La làm sao có thể không nắm chặt đây?

Mạc Vân Sơn thổi lên một khúc sáo cổ xưa, tiếng sáo rơi vào trên người thanh niên Vũ tộc, trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ giãy dụa.

Mê huyễn thần khúc!

Đúng lúc này chủy thủ của Khinh La đâm vào giữa lưng thanh niên Vũ tộc. Thanh niên Vũ tộc lập tức giật mình tỉnh lại. Huyết mạch trong cơ thể hắn giống như một ngọn lúi lửa lập tức thiêu đốt. Mắt hắn nhanh chóng khôi phục lại thanh tỉnh. Nhưng lúc này Khinh La lại nhanh như chớp lui lại phía sau. Thiếu niên Vũ tộc đang chuẩn bị nói bỗng sắc mặc biến hóa.

- Ngươi hạ độc?

- Con đường ta đi chính là sát đạo, chuyện hạ độc ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi sao?

Khinh La lạnh lùng nói.

- Đáng tiếc độc ngươi bỏ xuống không làm gì được ta.

Thanh niên Vũ tộc nói xong, huyết mạch trong cơ thể hắn vang lên ầm ầm, cả người hắn giống như một ánh mặt trời nắng gắt mạnh mẽ vô cùng. Tròng mắt của hắn lạnh như băng tựa hồ có thể đông cứng tất cả.

- Các ngươi đã thành công chọc giận ta.

Thanh niên Vũ tộc nói xong hai cánh sau lưng cũng chấn động với tần suất kinh khủng.

Xoát!

Tốc độ của hắn lập tức tăng đến cực hạn.

- Đuổi theo.

Mạc Vân Sơn nói xong sáo ngọc trong tay liền hóa thành một tia sáng màu xanh biến mất ngay tại chỗ. Thời gian chưa tới một lần hô hấp Mạc Vân Sơn đã cảm ứng được.

- Ở ngay kia.

Mạc Vân Sơn chỉ vào một phía nói.

Nhưng sau một khắc con mắt Mạc Vân Sơn lập tức co rụt lại, bởi vì thanh niên Vũ tộc vọt tới trước mặt hắn. Mạc Vân Sơn trong lúc vội vàng cùng đối cứng một chưởng.

Phốc!

Mạc Vân Sơn bị thanh niên Vũ tộc đả thương nặng. Khi thanh niên Vũ tộc muốn thừa cơ giết chết Mạc Vân Sơn bỗng một chuôi chiến mâu cắt đứt không gian phía trước hắn. Trong mắt thanh niên Vũ tộc toát ra kinh khủng sát cơ. Xoát một tiếng hắn xuất hiện trước mặt phân thân thứ nhất của Diệp Hạo.

- Ngươi hết lần này tới lần khác cản trở ta, bây giờ ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Thanh niên Vũ tộc nói xong liền chuẩn bị bắt phân thân của Diệp Hạo lại.

- Điều kiện tiên quyết là ngươi phải có bản lãnh này.

Phân thân của Diệp Hạo nói đến đây trận bàn trong tay cũng yên lặng khởi động, tiếp lấy dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, hắn bắt đầu tự bạo. Đúng vậy. Tự bạo.

Sắc mặt thanh niên Vũ tộc hoàn toàn thay đổi.

- Ngươi điên rồi. Mẹ nó. Tự bạo?

Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Bản năng hắn liền muốn lui lại a!

Chỉ là khi lui về phía sau hắn mới phát hiện không gian bốn phía đều là khốn trận. Sắc mặt thanh niên Vũ tộc lập tức trở nên khó nhìn. Thực lực Không Gian Khốn Trận không kém. Cho dù hắn muốn phá cũng phải toàn lực ứng phó. Vấn đề là hiện tại hắn phải chạy thoát ra một góc thời không này. Đúng lúc này năng lượng từ phân thân Diệp Hạo tự bạo phát ra đã che mất thanh niên Vũ tộc.

- Thừa dịp hắn bị thương, đòi mạng hắn.

Đám người Vô Thượng nhao nhao xuất thủ về phía đoàn phế tích kia. Bọn họ tin thanh niên Vũ tộc sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy.

- Đả Thần tiên.

Ước chừng qua mười lần hô hấp một đạo âm thanh vừa giận vừa sợ vang lên trong phế tích, sau một khắc Đả Thần tiên đang bị giam cầm bốn phía liền hóa thành một vệt sáng tiến vào phế tích. Oanh một tiếng Đả Thần tiên rút tới hư không.

- Không tốt, Phá Đạo tán.

Khinh La vội vàng gọi Phá Đạo tán. Phá Đạo tán hiện thân hóa thành màn trời bao la, nhưng Phá Đạo tán hiện thân vẫn hơi trễ, đám người Vô Thượng đều nhao nhao thổ huyết rơi xuống. Sắc mặt bọn họ khó coi mà nhìn nam tử Vũ tộc cầm trong tay Đả Thần tiên. Lúc này bọn họ đều bị trọng thương, thật sự không thể đối kháng với nam tử này được.

- Khinh La, tránh ra.

Thanh niên Vũ tộc lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ ngươi muốn giúp tu sĩ ngoại vực sao?

- Đối với tu sĩ ngoại vực ta cảm thấy Vũ tộc các ngươi còn nguy hiểm hơn.

Khinh La cầm trong tay Phá Đạo tán trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận