Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2560: Đại Hoang Vực

Tiểu Lô này là do dây leo kết tinh thành. Vô thượng chí tôn của Vũ tộc phải cự khổ chờ đợi ở Hỗn Độn thế giới trong một thời gian dày là vì cái gì?

Không phải là do Tiểu Lô này sao?

Đáng tiếc lại bị Diệp Hạo hẫng tay trên.

- Miễn là ngươi bỏ được đầu nhập, tương lai Tiểu Lô này tuyệt đối sẽ trở thành Cấm Kỵ Pháp Bảo.

Chó con trịnh trọng nói.

- Cấm Kỵ Pháp Bảo?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Đúng vậy, cho dù là trong hàng ngũ Cấm Kỵ Pháp Bảo cũng có thể đứng đầu.

Chó con ngưng giọng nói.

- Thu.

Diệp Hạo nói xong lập tức thu Tiểu Lô vào trong đan điền của mình. Sau một khắc Diệp Hạo cũng cảm giác được Tiểu Lô bắt đầu thôn phệ thần lực của mình. Chỉ sau ba lần hô hấp sắc mặt Diệp Hạo đã trắng bệch.

- Nó ăn như vậy sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Ngươi định cho Tiểu Lô hút ngươi khô luôn hả?

Chó con im lặng nói.

- Vậy ta phải làm thế nào?

Diệp Hạo hỏi vội.

- Chắt lọc ra linh tính của pháp bảo để nuôi nấng nó.

Chó con thản nhiên nói.

- Pháp bảo nếu mất đi linh tính sẽ bị hỏng a.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Hoặc là ngươi hỏng, hoặc là pháp bảo hỏng, ngươi chọn một đi?

Chó con hừ lạnh nói. Diệp Hạo có thể nói được gì đây?

Hắn bóp nát một thanh thần kiếm hắn trước đó tự mình luyện chế, sau khi thần tính tràn ra liền tràn vào bên trong Tiểu Lô.

Chỉ sau vài hơi thở nó đã cắn nuốt sạch sẽ.

- Cái này cắn nuốt cũng quá nhanh đi.

Diệp Hạo giật mình nói.

- Nói nhảm, đây chính là chí bảo do dây leo kết thành đấy?

Chó con lật Diệp Hạo nói.

- Sau này ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần tang gia bại sản đi.

Cả khuôn mặt Diệp Hạo đều xanh. Hắn lấy ra một vài pháp bảo trong phủ khố rồi bót nát từng cái một.

Đa phần những pháp bỏa này đều là do Diệp Hạo tịch thu được.

Một cái!

Mười cái!

Trăm cái!

Khi Tiểu Lô thôn phệ linh tính của gần một trăm pháp bảo Hợp Thần cấp xong mới ngừng lại.

- Nó cũng ăn quá nhiều đi.

Trong lòng Diệp Hạo có chút run sợ.

- Tiểu Lô này có thể trưởng thành hình đấy.

Chó con mở miệng nói.

- Bây giờ nó vẫn chưa thể giúp được ngươi, nhưng đợi đến khi nó trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của ngươi.

- Ta chuẩn bị khắc họa đại đạo của ta trên Tiểu Lô này.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Nếu đại đạo của ngươi có thể đi đến cuối tương lai nhất định sẽ trở thành bá chủ thiên hạ.

Chó con nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Nhưng đại đạo của ngươi lại không dễ gì mà đi được.

- Ta cũng biết đại đạo của ta không dễ đi, nhưng ta đại đạo ta muốn đi chắc chắn phải mạnh nhất.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Từ từ sẽ đến.

Chó con ung dung nói.

Diệp Hạo cũng khôn tiếp tục nói mà im lặng khắc họa đại đạo. Khắc họa đại đạo không phải một chuyện đơn giản. Việc này bắt Diệp Hạo phải khắc họa từng điểm một. Khi Diệp Hạo đang khắc hắn mới phát hiện ra một chuyện nhức cả trứng. Một chút pháp lực mới sinh ra vừa rồi lại bị Tiểu Lô hút đi một nửa. Loại thôn phệ này mỗi giờ mỗi khắc đều đang tiến hành.

- Chuyện này cũng hơi quá đáng đi.

Diệp Hạo mặt đen lại nói.

- Bây giờ Tiểu Lô hung ác với ngươi bao nhiêu, tương lai nó sẽ càng mạnh bấy nhiêu.

Chó con cười to nói.

- Lúc bình thường thì không nói, nếu ta đang chiến đấu mà lại đi thôi phệ thì…

Diệp Hạo cảnh cáo nói.

Tiểu Lô vẫn không hề đáp lại.

- Linh tính của Tiểu Lô có thể chưa sản sinh, nhưng cũng có thể là do nó không thích đáp lại ngươi.

Chó con nói khiến Diệp Hạo có một loại cảm xúc muốn đè Tiểu Lô xuống mà chà xát. Nhưng nghĩ tới việc tên này tương lai có thể trở thành Cấm Kỵ Pháp Bảo, Diệp Hạo cũng chỉ đành phải ẩn nhẫn.

Vương Túy Mặc các nàng cũng không lựa chọn đột phá. Các nàng cũng biết tầm quan trọng của căn cơ. Sau đó một đoàn người Diệp Hạo lại bước đi vào sâu trong Hỗn Độn thế giới.

- Ta cảm thấy sâu trong Hỗn Độn sẽ không có trọng bảo.

Đám người Diệp Hạo đang uể oải nằm ở trên một chiếc thuyền mây. Trước đó Diệp Hạo bọn họ cần phải cẩn thận. Nhưng bây giờ cũng không cần nữa. Ba phân thân của Diệp Hạo đang giấu ở bốn phía, bất luận một hung thú nào dám can đảm công kích đều sẽ lập tức bị giết chết.

- Bình thường trọng bảo đều giấu ở chỗ sâu đấy.

Dược Tị Thế phản bác Thái Sử Vĩnh Huy nói.

- Nhưng ngươi có nghĩ tới việc chúng ta sẽ xông vào đại vực khác hay không?

Thái Sử Vĩnh Huy nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy thần sắc mọi người không khỏi thay đổi. Không phải là không có loại khả năng này a.

- Xông đến đại vực khác cũng không tệ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đến lúc đó chúng ta cũng vui vẻ giao lưu với thiên tài đại vực khác một phen.

- Trước đó ta cho rằng văn minh tu hành của Đại Hoang vực không giống chúng ta, nhưng bây giờ ta mới phát hiện văn minh tu hành của Đại Hoang vực lại giống hệt chúng ta.

Ánh mắt Bạch Tiểu Bạch sáng rực nói.

- Vẫn có một chút khác biệt.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ta từng bàn với Khinh La về lối đi nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn không khác nhau là mấy.

- Ta còn tưởng rằng có thể va chạm ra bất đồng văn minh chi hoa chứ?

Bạch Tiểu Bạch có chút thất vọng nói.

Bất đồng văn minh giao phong, sẽ va chạm ra văn minh chi hoa.

- Ta mơ hồ có một loại cảm giác, cái thế giới này rất rất lớn.

Diệp Hạo nhìn Bạch Tiểu Bạch nói.

- Những thế giới giống như Thần Vực, Đại Hoang vực có rất nhiều.

- Điều này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là một tin tức tốt.

Sắc Vi tiên tử trầm giọng nói.

- Vì sao? Hai bên giao lưu mới có thể xúc tiến cả hai bên.

Bạch Tiểu Bạch không hiểu nói.

- Nếu chúng ta tiến tới nền văn minh khác, ngươi nghĩ chúng ta đi với mục đích hòa bình sao?

Sắc Vi tiên tử nhẹ nhàng nói.

- Không nói những cái khác, dù sao ta cũng không ôm mục đích cướp đoạt tư nguyên.

- Sắc Vi nói không sai.

Lúc này Diệp Hạo nói.

- Khi hai văn minh bất đồng chạm mặt, kết quả chính là đại chiến.

- Chẳng lẽ không thể sống chung hòa bình sao?

Bạch Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi.

- Rất khó.

Diệp Hạo lắc đầu.

Năm đó lúc ở hạ giới Diệp Hạo đã chinh phạt qua chư thiên vạn giới. Khi ấy ai lại quản sống chết của ai chứ?

Ngươi nhỏ yếu sẽ bị ức hiếp.

Khi Bạch Tiểu Bạch đang định nói bỗng một bóng người màu vàng óng xuất hiện ở trên thuyền mây. Đó là một nữ tử xinh đẹp thân mặc áo xanh. Khi nàng nhìn thấy đám người Diệp Hạo ánh mắt lập tức phát sáng lên.

- Các ngươi là Nhân tộc sao?

Đám người Diệp Hạo đưa mắt nhìn nhau. Chúng ta có phải Nhân tộc hay không, chẳng lẽ ngươi lại không nhìn ra sao?

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo đứng lên hỏi.

- Ta là thất quận chúa của Hỏa Quốc, Hỏa Hân Nhi.

Lục y thiếu nữ nói xong liền đáp xuống trên thuyền mây của Diệp Hạo.

- Hỏa quốc?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Các ngươi là thế giới nào?

- Đại Hoang vực a.

Hỏa Hân Nhi nói đến đây tựa hồ ý thức được cái gì đó, sắc mặt của nàng lập tức trở nên kinh hoảng.

- Các ngươi là tu sĩ thế giới khác?

- Ngươi không cần lo lắng, chúng ta không hề có ác ý với ngươi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi chắc chứ?

Hỏa Hân Nhi bất an nói.

- Mặc dù ngươi và ta thuộc hai thế giới khác nhau nhưng không phải chúng ta đều là Nhân tộc sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Có lẽ bị nụ cười của Diệp Hạo lây nhiễm nên Hỏa Hân Nhi cũng dần dần bình phục lại.

- Sao các ngươi lại đến nơi đây?

Hỏa Hân Nhi dò hỏi.

- Chúng ta một đường xuyên qua Hỗn Độn thế giới đã đi tới nơi này.

Diệp Hạo trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận