Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2574: Thế Lực Ngang Nhau

Bởi vì trong khoảng thời gian này Diệp Hạo ngoại trừ phục dụng hai giọt hỗn độn lưu tương còn phục dụng thêm hai giọt Trường Sinh tuyền. Sinh mệnh bản nguyên của hắn đã được tăng cường trên diện rộng. Hơn nữa hắn còn học rất nhiều cảm ngộ về hỏa đạo mà hỏa linh truyền thụ cho cộng thêm cả Vương cấp công pháp cùng Hoàng cấp công pháp, toàn bộ những thứ này đều dung nhập vao trong đại đạo của hắn.

Nhưng khiến hắn không ngờ là dù đã tăng mạnh đến mức này vẫn không thể làm gì được

thiếu niên chí tôn của Vũ tộc. Diệp Hạo không biết rằng trong lòng thiếu niên chí tôn của Vũ tộc cũng kinh hãi không kém. Những năm này hắn chiếm được bao nhiêu cơ duyên bao nhiêu tạo hóa chứ?

Hắn tự nhận là trong tình huống đồng giai mình chính là vô địch. Vậy mà lại có người có thể đứng ngang hàng với hắn?

Chuyện cười.

- Giết.

- Giết.

Hai người đồng thời hét lớn thúc giục thần lực trong cơ thể tiến hành va chạm.

Một lần!

Mười lần!

Một trăm lần!

Không gian xung quanh hai người vì đó mà vặn vẹo, khắp nơi đều là các luồng năng lượng tràn ra. Bọn người Bạch Tiểu Bạch được Hư Không phù bao phủ nhìn xuống đất ai cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

- Đây mới là Diệp Hạo sau khi đã bật hết hỏa lực sao?

Thái Sử Vĩnh Huy nuốt một ngụm nước miếng nói.

- Phần năng lượng bị bắn ra giữa lúc bọn họ chiến đấu cũng đủ để tiêu diệt chúng ta.

- Những năm này ta cảm thấy mình đã tăng lên rất nhiều, ta còn cho rằng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, bây giờ ta mới biết rằng hắn đã cách ta càng ngày càng xa.

Vương Túy Mặc nhẹ nhàng nói.

- Rốt cục ta cũng hiểu vì sao phụ hoàng ta nói chêch lệch giữa hắn với hỏa linh là một trời một vực.

Trưởng công chúa nhẹ nhàng nói.

- Giữa hai bên căn bản cũng không phải cùng một cấp độ.

Giữa Thần Hoàng cùng Nửa bước đại năng đã có chênh lệch lớn như vậy, thì Thần Hoàng cùng Đại năng phải chênh lệch lớn chừng nào chứ?

Chênh lệch ở giữa thật sự lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Phốc!

Phốc!

Hai người đối kháng trong một thời gian dài và kết cục chính là cả hai đều không thể kiên trì nổi. Khi đám người Vương Túy Mặc nghĩ sắp chuẩn bị kết thúc chiến đấu lại nhìn thấy hai bóng người một lần nữa đâm vào nhau chém giết. Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc rất nhanh đã phát hiện bên trong Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền của Diệp Hạo đang dần dần tăng cường.

- Quyền thuật của ngươi? Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền của ngươi có dung nhập quyền thuật khác vào sao?

- Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?

- Tiên thiên không đủ, hậu thiên dung hợp, cho rằng có thể làm đối thủ với Luân Hồi quyền của ta chắc?

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc mỗi một lần vung ra nắm đấm, Diệp Hạo đềm cảm thấy chư thiên đều đang muốn tiêu diệt hắn, kéo hắn vào trong luân hồi. Nhưng theo Diệp Hạo Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền dần dần tăng trưởng, áp lực mà thiếu niên chí tôn của Vũ tộc đối mặt cũng dần tăng lên. Hắn cảm thấy lực lượng lục hợp bát hoang tựa hồ cũng bị rút ra trấn áp hắn. Điều đó khiến hắn không cách nào vận dụng lực lượng đỉnh phong.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Diệp Hạo không thể không thừa nhận muốn dựa vào sự dần thay đổi này để đối kháng Luân Hồi quyền của thiếu niên Vũ tộc rất khó. Bởi vì vô luận là Cửu Dương thần quyền hay những quyền thuật trước đó Diệp Hạo tu hành cấp bậc đều quá thấp. Những công pháp này có thể giúp Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền tăng lên một xíu, nhưng muốn Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền phát triển đến mức có thể chống lại Luân Hồi quyền chính là chuyện si tâm vọng tưởng.

Nhưng hắn cũng không tính dựa vào Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền để trấn áp thiếu niên chí tôn của Vũ tộc. Hắn cũng có thủ đoạn khác mà. Vì sao lại phải dùng nhược điểm của mình để chống lại sở trường của đối phương chứ?

Diệp Hạo còn có Độ Nhân kinh đấy.

Nhưng hắn cũng để ý thấy thiếu niên chí tôn của Vũ tộc cũng đang thi triển một loại cổ pháp kỳ lạ. Cấp bậc môn cổ pháp này cũng không hề dưới Độ Nhân kinh, bằng không mà nói thiếu niên chí tôn của Vũ tộc đã sớm bại trận rồi.

Khi cả hai bên tranh đấu đến hơn ngàn chiêu, thiếu niên chí tôn của Vũ tộc mới ngừng lại.

- Tỷ thí lần này, hai ta ngang tay.

Diệp Hạo cũng dừng động tác lại biểu thị đồng ý.

- Bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn.

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc trầm giọng nói.

- Ngươi hoặc là quy thuận ta, hoặc là ta giết ngươi.

- Ngươi chắc có thể giết được ta chứ?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

Kim quang trong tay thiếu niên chí tôn của Vũ tộc lóe lên. Không phải Đả Thần tiên thì là cái gì chứ?

Diệp Hạo mỉm cười trong tay cũng xuất hiện một cây cờ lớn.

Ngay khi lá cờ hiện thân lập tức tràn ra khí tức lạnh lõe khiến nhật nguyệt cũng vì nó mà run rẩy.

Đả Thần tiên lập tức vào trạng thái phòng ngự.

- Cờ chiến này không đơn giản.

Đả Thần tiên trịnh trọng cảnh cáo thiếu niên chí tôn của Vũ tộc. Vũ Vương yên lặng nửa ngày mới nói.

- Ngươi rút lui, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Vũ Vương, ta không biết trong tay của ngươi còn có bao nhiêu át chủ bài, nhưng át chủ bài trên người ta còn chưa hề sử dụng đây.

Diệp Hạo nói xong trong tay liền xuất hiện một tấm pháp chỉ tràn ngập uy áp kinh khủng.

- Loại pháp chỉ cấp bậc này trên người ta còn có mấy tấm đấy.

- Pháp chỉ Nửa bước đại năng?

Vũ Vương ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo nói.

- Như vậy đi, sinh mệnh bản nguyên của Cổ Nhất ta cho ngươi một phần ba.

Diệp Hạo ha ha nở nụ cười.

- Diệp Hạo, ngươi đừn nên quá phận.

Nhìn thấy Diệp Hạo bật cười Vũ Vương tức giận.

- Vì đánh vào tòa cổ điện này ngươi biết ta đã phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn không hả? Còn ngươi, ngay cả một thủ đoạn cũng chưa dùng mà đòi muốn lấy đi một phần hai?

- Ta không nghĩ đến việc muốn có bản nguyên sinh mệnh của Cổ Nhất tiền bối

Khiến Vũ Vương không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói ra câu này.

- Nhiệm vụ trước mắt của ta là ngăn cản ngươi lấy được cơ duyên.

- Đầu ngươi có phải bị úng nước hay không vậy?

Nghe vậy Vũ Vương hỏi ngược lại hắn.

- Ngươi phải biết đây chính là bản nguyên sinh mệnh của cường giả cấm kỵ đấy, toàn bộ Đại Hoang vực có lẽ cũng chỉ có một phần cơ duyên này thôi.

- Ta với ngươi không giống nhau, trong mắt ta, có việc nên làm, cũng có việc không thể làm.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Diệp Hạo vẫn giữ đạo đức của riêng mình.

- Diệp Hạo, không ngại nói cho ngươi biết một tin, ta vẫn còn có thủ đoạn, chỉ là ta không muốn sử dụng thôi.

Vũ Vương yên lặng một hồi nói.

- Nếu ngươi cứ ngăn cản ta, vậy ta cũng chỉ có thể sử dụng nó thôi.

- Ta mỏi mắt chờ mong a.

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

Trên thực tế trong lòng Diệp Hạo cũng rất khẩn trương. Bởi vì hắn biết rõ một vài thủ đoạn trong miệng Vũ Vương nói rất có thể liên quan đến luân hồi trong truyền thuyết.

- Ngươi đang ép ta.

Vũ Vương lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, ta đang ép buộc ngươi đấy.

Trong lòng Diệp Hạo khẳng định Vũ Vương sẽ không tùy tiện sử dụng lực lượng luân hồi. Nhưng khi Vũ Vương sắp sử dụng thì âm thanh của Cổ Nhất vang lên giữa toàn trường.

- Vũ Vương, sinh mệnh bản nguyên của ta có thể cho ngươi một phần ba.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì vậy?

Phía bên mình còn chưa hề thỏa hiệp mà? Cổ Nhất bên kia sao lại đi thỏa hiệp rồi?

- Một phần hai.

Vũ Vương cương quyết nói.

- Cổ Nhất, ngươi nên biết rõ ta có thể triệu hồi ra cái gì? Nếu bọn họ phủ xuống một khi không huyết tẩy một vực căn bản cũng không thể nào rời khỏi.

- Được rồi.

Cổ Nhất yên lặng một hồi trầm giọng nói.

- Tiền bối.

Diệp Hạo gấp gáp.

Loại điều kiện này sao có thể đáp ứng chứ?

- Phía sau Vũ tộc hơn phân nửa chính là tộc ở sâu trong luân hồi.

Cổ Nhất truyền âm cho Diệp Hạo nói.

- Hơn nữa phía sau Vũ Vương còn có một cường giả cấm kỵ che chở, nói cách khác trừ phi cấm kỵ kia xuất hiện biến cố, bằng không căn bản cũng không thể nào giết được hắn.

Nghe đến đây Diệp Hạo lập tức nhớ tới bản thân cũng không phải là người như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận