Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2583: Tình Nhân Giếng

- Ngươi nhất định phải đuổi kịp Diệp Hạo.

Hỏa Hạo trịnh trọng nói.

- Phụ hoàng.

Hỏa Duyệt Nhi dịu dàng nói.

- Bây giờ Diệp Hạo đã đột phá đến Thần Vương cảnh, đợi đến lúc hắn ổn định tu vi xong ta nghĩ hắn có lẽ sẽ rời khỏi.

Hỏa Hạo nhìn thẳng vào mắt Hỏa Duyệt Nhi nói.

- Bởi vậy trước khi hắn rời khỏi ngươi phải nắm chặt được trái tim của Diệp Hạo.

- Phụ hoàng, chuyện như vậy cũng phải tùy duyên chứ.

Hỏa Duyệt Nhi chần chờ một chút nói.

- Tùy duyên? Không được.

Hỏa Hạo lắc đầu nói.

- Ngươi phải cố gắng tranh thủ.

- Chuyện này…

- Chuyện này liên qua đến việc Hỏa quốc ta có thể đứng sừng sững phía trên vạn tộc hay không.

Hỏa Hạo gằn từng chữ nói.

Hỏa Duyệt Nhi nghĩ thật lâu mới gật đầu một cái.

- Ta sẽ cố gắng.

Hàng lông mày nhíu chặt của Hỏa Hạo đến lúc này mới giãn ra.

Sau khi Diệp Hạo đột phá đến Thần Vương cảnh hắn ngoại trừ tăng thần thông đến Vương cấp, đồng thời hắn cũng tăng trận đạo, khí đạo của mình đến Vương cấp.

Mà để làm được những điều này cần một lượng thời gian rất lâu.

Nhưng đối với Thần Vương mà nói lại không coi là cái gì cả. Bởi vì Thần Vương tăng cao tu vi cần một thời gian lâu dài. Đối với Thần Vương mà nói mấy ngàn năm không tăng lên một cảnh giới cũng là chuyện bình thường.

Nhưng đó chỉ là đối với thời đại bình thường mà thôi. Chớ quên hiện nay là thời đại nào. Đã từng có lúc xuất hiện một Thần Vương đã là chuyện không tệ rồi, nhưng bây giờ theo việc đủ loại cơ duyên xuất hiện như măng mặc sau mưa, cường giả Thần Vương sớm cũng không còn là kỳ lạ nữa rồi.

Mà theo thời gian trôi qua Thần Hoàng cũng dần mất đi sự huyền bí. Hơn nữa thế cục bây giờ cũng không rõ ràng. Diệp Hạo không có nhiều thời gian để tiêu hao.

Đây cũng là lý do vì sao hắn lại đi đến Hỏa quốc.

Sau khi Hỏa Duyệt Nhi được Hỏa Hạo bày mưu đặt kế cũng liên tục đi tìm Diệp Hạo, nhưng trong lúc bế quan Diệp Hạo lại từ chối đón tiếp bất kỳ ai. Cũng may lần này Diệp Hạo không bắt Hỏa Duyệt Nhi chờ đợi quá lâu, đại khái ba năm sau hắn đã gọi trưởng công chúa tới.

- Ngươi phải đi sao?

Hỏa Duyệt Nhi nhìn Diệp Hạo trong lòng có dự cảm xấu.

- Đúng vậy, ở Hỏa quốc quấy rầy lâu như vậy rồi, cũng nên rời khỏi thôi.

Diệp Hạo nhìn trưởng công chúa yêu kiều xinh đẹp nhẹ nhàng nói.

- Ngươi.

Hỏa Duyệt Nhi cắn môi nói.

- Trước khi ngươi đi có thể đi chơi với ta một lần được không?

Hỏa Duyệt Nhi hiểu rõ muốn thuyết phục Diệp Hạo ở lại là điều không thể. Bởi vậy nàng đành lùi một bước khiến Diệp Hạo nảy sinh tình cảm với mình.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Diệp Hạo ở Hỏa quốc làm phiền lâu như vậy, về tình về lý cũng nên cho trưởng công chúa một câu trả lời thỏa đáng.

Khi Diệp Hạo cùng Hỏa Duyệt Nhi đi giữa phố lớn Hỏa Duyệt Nhi giống như một chú chim sơn ca líu ra líu ríu giới thiệu cho Diệp Hạo cảnh quan nổi tiếng ở Hỏa quốc.

Diệp Hạo kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng chen vào một hai câu.

- Phía trước chính là Tình Nhân giếng nổi danh ở Hỏa quốc ta đấy.

Hỏa Duyệt Nhi chỉ vào một cái giếng cạn nói.

- Tình Nhân giếng?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiếu kỳ, bên trong Tình Nhân giếng có cái gì?

- Tương truyền nếu đôi tình lữ nào tương lai sẽ ở chung với nhau khi bọn họ đứng ở trước Tình Nhân giếng, trong giếng sẽ xuất hiện cái bóng của bọn hắn.

Trưởng công chúa nói đến đây mị nhãn như tơ mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Có hứng thú thử không?

- Cũng được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng vậy mà ở đây lại đụng phải Thái Sử Vĩnh Huy bọn họ. Mà khi Diệp Hạo đảo qua đám người Thái Sử Vĩnh Huy hắn phát hiện sắc mặt Dược Tị Thế cùng Sắc Vi tiên tử đều rất khó coi.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Hạo đụng một cái vào người Thái Sử Vĩnh Huy.

- Những vật như Tình Nhân giếng có lẽ chỉ có thể xem được nhân duyên của người bình thường, đừng quên chúng ta đều là Thần Vương, Tình Nhân giếng kia sao có thể xem được nhân duyên của chúng ta chứ?

Thái Sử Vĩnh Huy im lặng nói.

Con mắt Diệp Hạo không khỏi híp lại.

Hắn để ý đến cách diễn đạt của Thái Sử Vĩnh Huy.

Thái Sử Vĩnh Huy đặc biệt nhấn mạnh Tình Nhân giếng có thể đo được bản nguyên của tu sĩ bình thường!

Nói cách khác Tình Nhân giếng vô cùng chính xác. Nghĩ tới đây Diệp Hạo truyền âm hỏi thăm Thái Sử Vĩnh Huy.

- Thật sự có đúng không vậy?

- Lời này ta nói là cố ý cho Dược Tị Thế cùng Sắc Vi tiên tử nghe. Trên thực tế những năm này Tình Nhân giếng chưa bao giờ đo sai cả.

Thái Sử Vĩnh Huy thấp giọng nói.

- Chuẩn như vậy sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Chuyện này đã được chứng thực qua vô số năm khảo nghiệm.

Diệp Hạo yên lặng một chút nói.

- Mặc kệ đây có phải là số mệnh hay không, nhưng ta tin chỉ cần lòng các ngươi kiên định chắc chắn sẽ không có thứ gì có thể tách được các ngươi ra.

Dược Tị Thế gật đầu một cái đồng ý nói.

- Sắc Vi, tình cảm của ta đối với ngươi những năm này ngươi còn chưa rõ sao?

- Nhưng mà người khác đều nói rất chính xác.

Sắc Vi tiên tử khổ sở nói.

Sắc Vi tiên tử vẫn luôn cho rằng mình có thể cùng Dược Tị Thế đi đến cuối cùng. Thế nhưng sau khi trải qua khảo thí của Tình Nhân giếng khiến tâm linh nàng phủ một bóng ma.

- Nếu ngươi không có lòng tin với phần tình cảm này, vậy ta cảm thấy tình cảm của các ngươi nhất định cũng không thể đi được lâu dài.

Diệp Hạo nhìn Sắc Vi tiên tử trầm giọng nói.

- Ta rất có lòng tin với tình cảm của chúng ta.

Sắc Vi tiên tử vội vàng nói.

- Vậy thì cứ coi như khảo thí của Tình Nhân giếng là một trò chơi đi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Diệp Hạo, ta nghe ngươi.

Sắc Vi tiên tử nghĩ một lát trong mắt lần nữa khôi phục sắc thái, nói xong Sắc Vi lại nói tiếp.

- Túy Mặc, không phải ngươi cũng muốn biết mình với Diệp Hạo có hữu duyên vô phận hay sao? Nhân cơ hội này ngươi với Diệp Hạo cùng kiểm tra thử đi.

Vương Túy Mặc cũng muốn thử, nhưng trên mặt nàng lại tràn đầy chần chờ.

Nàng lo kết quả khảo nghiệm sẽ ảnh hưởng đến Sắc Vi tiên tử.

- Ta tin tình cả của chúng ta còn kiên cố hơn cả kim loại, không ai có thể tách chúng ta ra được.

Sắc Vi tiên tử ôn nhu nói.

- Thật ra lần khảo thí này cũng là một chuyện tốt, sau này chúng ta sẽ suy nghĩ rõ hơn về phần tình cảm của mình.

Nghe Sắc Vi tiên tử nói như vậy Vương Túy Mặc cũng mong đợi nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo tiến lên dắt tay Vương Túy Mặc.

- Đi.

Được Diệp Hạo dắt tay trong lòng Vương Túy Mặc tràn đầy hạnh phúc. Cả người nàng đều dán trên người Diệp Hạo.

Tu sĩ ở đây ai cũng biết một đám gia hỏa này đều là Thần Vương, bởi vậy ai mà dám tranh đoạt với Diệp Hạo chứ?

Diệp Hạo cùng Vương Túy Mặc đồng thời đứng ở phía trên Tình Nhân giếng rồi nhìn xuống. Bỗng Diệp Hạo cảm thấy đầu của mình có chút choáng váng.

- Ngươi có cảm giác choáng váng không?

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc bên người nói.

Vương Túy Mặc vuốt vuốt đầu nói.

- Choáng váng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Nói đến đây Vương Túy Mặc lại vội vàng nhìn về phía đáy giếng, trong giếng ngoại trừ thân ảnh của nàng ra cũng không còn thứ khác.

- Cái này...?

Sắc mặt Vương Túy Mặc trở nên trắng bệch.

Chuyện trước đó vẫn chưa đến trên người nàng nên nàng vẫn không có cảm giác gì, thế nhưng khi chuyện này xảy ra trên người nàng, nàng cũng không thể bình tĩnh được.

- Vì sao?

Vương Túy Mặc rất muốn biết rõ vì sao trong Tình Nhân giếng không có thân ảnh của nàng cùng Diệp Hạo?

Chẳng lẽ nàng và Diệp Hạo hữu duyên vô phận sao?

Không!

Đây không phải là thật!

- Tình huống của ta có lẽ có chút khác biệt.

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc nói khẽ.

Vương Túy Mặc đang định nói bỗng trưởng công chúa lại tới bu lại.

- Ta tới thử xem?

Bạn cần đăng nhập để bình luận