Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2588: Bạch Tiểu Bạch Phụ Thân

Phá đạo nhân sở dĩ chắc chắn Diệp Hạo sẽ trở về là bởi vì đến lúc đó chắc chắn Khinh La sẽ trở về. Mà như vậy Diệp Hạo làm sao có thể yên tâm để Khinh La trở về một mình cơ chứ?

Vừa rồi Khinh La bí mật nói với Phá đạo nhân biết Diệp Hạo có thể đánh ngang tay với thiên hạ đệ nhất Vũ Vương. Phải biết trong tình huống đồng giai Khinh La không phải là đối thủ của Vũ Vương. Nói cách khác tương lai khi Diệp Hạo đặt chân đến cảnh giới Đại năng sẽ vô cùng mạnh mẽ. Nói cách khác đến lúc đó tính về phía Nhân tộc thì đã có tới ba cường giả Cấm kỵ. Như vậy để bảo vệ địa bàn như cũ cũng không hề có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy trong mắt Phá đạo nhân càng trở nên chờ mong hơn. Những năm này một mình hắn chống đỡ thật sự quá mệt mỏi....

Thần vực!

Khi đám người Diệp Hạo lần nữa xuất hiện ở Thần vực nhanh chóng đã cảm nhận được lãnh thổ Thần vực bao la rộng ngát hơn xưa.

- Quy tắc ở Thần vực càng hoàn thiện hơn.

Thái Sử Vĩnh Huy cảm ứng một hồi nhẹ nhàng nói.

- Không gian bích lũy còn kiên cố hơn trước.

Bạch Tiểu Bạch nghiêm túc nói.

- Trước kia một cao thủ Hợp Thần cảnh bình thường là có thể đánh vỡ được không gian bích lũy, bây giờ chỉ có Hợp Thần cảnh cao cấp mới có thể làm được điều đó.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ta có thể cảm nhận được thiên địa quy tắc đang ngày càng hoàn thiệt, có khi tương lai có khi Thần Vương mới có thể đánh vỡ ấy.

Dược Tị Thế ngạc nhiên hỏi.

- Nếu Thần vực tiến hóa đến mức ấy thì cũng thật quá kinh khủng rồi.

Nghe vậy Khinh La nghiêm túc nói.

Bởi vì trước mắt trình độ ở Đại Hoang vực cũng chỉ tiến hóa đến mức này. Thế nhưng bây giờ Thần vực vẫn còn đang tiếp tục tiến hóa.

- Thần vực và Đại Hoang vực từng là cùng một đại vực có đẳng cấp bằng nhau, nhưng từ khi xuất hiện thiên tài tuyệt diễm kia, bây giờ trình độ tu hành của Thần vực đã hơn cả Đại Hoang vực rồi.

Chó con ở trong thức hải của Diệp Hạo ung dung nói.

- Là ý gì?

- Ngươi biết vị kia bây giờ đang làm cái gì không?

- Ta nhớ rằng ngươi nó vị kia đang chinh chiến thế giới.

- Những bản nguyên mà hắn chinh chiến thế giới lấy được đều sẽ chuyển đến chỗ này.

Sắc mặt Diệp Hạo hơi biến hóa.

- Những năm này Thần vực có thể nhanh chóng tiến hóa được ta nghĩ có lẽ vị kia lại có thu hoạch.

Chó con nói đến đây ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ.

- Thật sự muốn cùng vị kia kề vai chiến đấu.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Từ chỗ này chúng ta cũng nên tách nhau ra rồi.

- Được.

Đám người Thái Sử Vĩnh Huy nhao nhao cáo từ. Lần này bọn họ đi Hỗn Độn thế giới đã chiếm được rất nhiều tài nguyên, trong những tài nguyên này có rất nhiều thứ thuộc hàng Hợp Thần cấp đỉnh phong. Dù bọn người Thái Sử Vĩnh Huy không dùng đến, nhưng tông môn của bọn họ lại cần.

- Ta đi đây.

Vương Túy Mặc có chút không muốn nói.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta về Nam Đẩu học viện.

Tính tình Bạch Tiểu Bạch rất thoải mái, nói xong cũng xoay người rời khỏi.

- Từ từ đã.

Diệp Hạo gọi Bạch Tiểu Bạch lại.

- Có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Bạch tò mò hỏi.

- Cha ngươi đang ở đâu?

- Ngươi có biện pháp cứu cha ta?

Bạch Tiểu Bạch không bình tĩnh.

- Đúng vậy.

- Cha ta đang ở cấm địa tại Nam Đẩu học viện.

- Đi xem một chút.

Khinh La đương nhiên không có ý kiến gì.

Gia gia của nàng đã nói rất rõ ràng, sau này nàng chính là người của Diệp Hạo. Diệp Hạo đi đâu, nàng cũng đi đó.

Nam Đẩu học viện!

Khi Diệp Hạo cùng Bạch Tiểu Bạch đi tới Nam Đẩu học viện, đại trưởng lão Bạch Sùng Thiên đã nhanh chóng ra nghênh đón.

- Diệp Hạo.

Bạch Sùng Thiên dò xét Diệp Hạo mới phát hiện tu vi hắn đã tăng lên tới Thần Vương cảnh tầng thứ ba.

- Chúc mừng Bạch trưởng lão đặt chân đến Chuẩn Hoàng chi cảnh.

Diệp Hạo thấy Bạch Sùng Thiên liếc mắt đã để ý thấy tu vi của hắn tăng lên.

Bạch Sùng Thiên mừng thầm nố.

- Thật ra chủ yếu hay là bởi vì ngươi.

- Tại sao?

Diệp Hạo không hiểu nói.

- Viện trưởng dựa vào hai viên thần đan kia đã thuận lợi đột phá đến Thần Hoàng chi cảnh, sau khi viện trưởng đột phá đã giảng thuật cho ta.

Bạch Sùng Thiên vừa cười vừa nói.

- Viện trưởng đâu?

Diệp Hạo nhìn bốn phía một.

- Viện trưởng đang bế quan.

Bạch Sùng Thiên trả lời.

- Có cần ta đi thông báo không?

- Không cần, hôm nay ta tới là muốn xem tình huống của cha Bạch Tiểu Bạch như thế nào.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi có biện pháp?

Bạch Sùng Thiên tựa hồ nhận ra.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Bạch Sùng Thiên kích động đứng lên.

- Ta mang các ngươi đi.

Bạch Phương!

Cha của Bạch Tiểu Bạch!

Cao thủ Thần Hoàng trung giai!

Diệp Hạo nhìn trung niên đầu tóc bạc phơ không khỏi giật mình.

- Cha ngươi?

Nhìn qua Bạch Phương cũng không lớn tuổi lắm.

Đáng ra cũng không thể nào có tình trạng đầu tóc bạc trắng được chứ?

- Cha ta.

Nói đến đây con mắt Bạch Tiểu Bạch cũng đỏ lên.

- Bạch Phương là đệ tử thân truyền của viện trưởng, trong thời gian rất ngắn hắn đã vọt tới Thần Hoàng chi cảnh.

Nói đến đây Bạch Sùng Thiên than nhẹ một tiếng nói.

- Vợ của Bạch Phương là một viên minh châu của Nam Đẩu học viện, hai người tương kính như tân, cũng không quá lâu đã sinh ra được tiểu Bạch.

Chỉ là không ai có thể ngờ được Bạch Phương cường đại đến mức khiến Ma tộc phải kiêng kị, vì vậy một Thần Hoàng Ma tộc đã bắt cóc vợ của Bạch Phương, Thần Hoàng Ma tộc ấy lấy tính mệnh của Chử Nhược mang ra uy hiếp, trong tình huống đó làm sao Bạch Phương có thể đấu lại được cơ chứ?

Dừng lại một hồi Bạch Sùng Thiên nói tiếp.

- Chi tiết thế nào ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết rằng khi Bạch Phương trở về đã tới gần ranh giới tẩu hỏa nhập ma, hắn chỉ vội vàng dặn dò một vài chuyện rồi bong ấn bản thân ở nơi này.

- Vậy mẫu thân của Bạch Tiểu Bạch đâu?

Bạch Sùng Thiên lắc đầu.

Bạch Tiểu Bạch không ngừng nức nở. Diệp Hạo nhìn Bạch Tiểu Bạch, không biết phải ai ủi làm sao.

Đúng lúc này Diệp Hạo cũng nhận thấy hai mắt Khinh La ở bên người mình cũng đỏ ửng.

- Khinh La, ngươi làm sao vậy?

Diệp Hạo biến sắc nói.

- Diệp Hạo, ta nhớ phụ mẫu của ta.

Khinh La nhìn Diệp Hạo hai mắt đẫm lệ mông lung nói.

- Phụ mẫu của ngươi ở đâu?

Diệp Hạo ôn nhu nói.

Lúc nào Khinh La cũng rất kiên cường. Thế nhưng giờ khắc này Khinh La lại yếu ớt giống như một đứa bé vậy.

- Phụ mẫu ta vì bảo vệ Nhân tộc mà đều chết trận.

Khinh La cất tiếng đau buồn nói.

Diệp Hạo tiến lên ôm Khinh La vào trong ngực.

- Sau này đã có ta.

Khinh La ôm Diệp Hạo thật chặt, nước mắt giống như hạt châu lần lượt rơi xuống. Một hồi lâu Khinh La thoát ra khỏi vòng ôm của Diệp Hạo, nàng lau hết nước mắt ngượng ngùng nói.

- Thật ngại quá.

- Khinh La, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tới nơi cuối cùng của luân hồi, đến lúc đó có lẽ sẽ gặp được phụ mẫu của ngươi.

Diệp Hạo nhìn Khinh La nghiêm túc nói.

- Nơi cuối cùng của luân hồi?

Trong lòng Khinh La run lên.

- Nơi đó quá nguy hiểm.

Khinh La sở dĩ biết rõ nơi đó nguy hiểm là bởi vì Phá đạo nhân đã từng tới đó. Phá đạo nhân ở trong đó tao ngộ qua nguy cơ sinh tử.

- Không phải chuyện nguy hiểm hay không.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Sớm muộng gì ta với Vũ Vương cũng sẽ có một trận chiến, mà Vũ Vương lại từ luân hồi đi ra.

- Diệp Hạo.

Ánh mắt Khinh La nhu tình nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Bây giờ cứu phụ thân của Bạch Tiểu Bạch trước.

- Được.

Khinh La gật đầu.

Khi Diệp Hạo nhìn Bạch Phương, kim thân trong thức hải bỗng nhiên mở ra hai con mắt. Hai tia ánh sáng sáng chói lập tức bao phủ trên thân Bạch Phương. Những dây xích quấn quanh trên người Bạch Phương lập tức nát bét.

Rống!

Ngay khi dây xích bị phá nát hai con mắt Bạch Phương liền bắn ra hai tia ánh sáng đỏ thẫm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận