Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2595: Kim Thân Hiện Thân

Bạch Phương chấn động.

Chỉ mỗi một câu nói này của Ôn Ngọc đã bao hàm rất rất nhiều thứ ở trong.

- Xin lỗi.

Lấy tay lau đi nước mắt trên gò má Ôn Ngọc, cuối cùng Bạch Phương vẫn chỉ có thể tàn nhẫn từ chối.

- Ta không cần một thân phận, chỉ mong có thể ở cạnh ngươi đã đủ rồi.

Ôn Ngọc khóc rống nói.

- Trong lòng của ta chỉ có Trử Nhược.

Bạch Phương nhìn Ôn Ngọc một lần cuối rồi rời khỏi. Toàn thân Ôn Ngọc run rẩy ngồi xổm xuống. Bạch Phương xuất hiện đã dẫn đến một cuộc náo động lớn, những đệ tử cùng thời đại đó đều nhao nhao đi tới ôn lại tình nghĩa ngày xưa với Bạch Phương.

- Vì sao ta không thể xem thấu cảnh giới của Bạch Phương?

- Tu vi của Bạch Phương đã miễn cưỡng một bước đặt chân đến Thần Hoàng cảnh cao giai.

- Thần Hoàng cảnh cao giai?

- Nam Đẩu học viện muốn quật khởi.

- Đúng vậy.

- Thật ra ta muốn biết vì sao Bạch Phương lại trở thành bộ dáng như vậy?

Khi những tu sĩ trong sân thảo luận trong lòng bọn hắn không hẹn mà cùng dâng lên một dự cảm không tốt. Sau một khắc đôi chân to ngàn vạn trượng di chuyển về phía Nam Đẩu học viện. Chỉ cần một cước này thôi cũng đã đủ để đè nát tất cả đệ tử của Nam Đẩu học viện rồi.

- Liệt Ma Hoàng, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.

Hai con mắt Bạch Phương toé ra hận ý khắc cốt, hắn đằng không bay lên đồng thời thân thể không ngừng biến to.

Mười trượng!

Một trăm trượng!

Một ngàn trượng!

Một vạn trượng!

Bạch Phương biến to trở thành một cự nhân, hắn luân động nắm đầu đánh tới phía cặp chân kia. Trong nháy mắt hai người va chạm đã tạo ra tiếng ầm vang kinh khủng, nếu không phải nhờ rất nhiều Thần Hoàng ở Nam Đẩu liên thủ bảo hộ toàn bộ tu sĩ trong Nam Đẩu học viện thì chỉ với va chạm trong nháy mắt kia số tu sĩ tại Nam Đẩu học viện có thể sống cũng chẳng còn là bao. Dù là Thần Vương hay những tu sĩ yếu hơn cũng đều bị dọa sợ phải co quắp ngồi trên mặt đất.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bạch Phương giống như nổi điên ở giữa không trung không ngừng va chạm với Liệt Ma Hoàng.

Một chiêu!

Hai chiêu!

Ba chiêu!

Sau mười mấy chiêu rốt cục Bạch Phương cũng không thể địch lại, hắn bị Liệt Ma Hoàng vặn gãy một cánh tay.

Liệt Ma Hoàng nhe ra hàm răng trắng, ánh mắt dữ tợn nhìn Bạch Phương nói.

- Bạch Phương, năm đó ngươi vận dụng cấm thuật may mắn trốn khỏi một kiếp, nhưng hôm nay ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu.

- Hôm nay ta sẽ báo thù cho Trử Nhược.

Trong mắt Bạch Phương tràn đầy hàn ý khát máu.

Thấy một màn như vậy đông đảo tu sĩ lập tức hiểu ra.

- Trử Nhược bị Liệt Ma Hoàng giết?

- Khó trách Bạch Phương lại thành bộ dáng như vậy?

- Ta nghe nói năm đó Liệt Ma Hoàng theo đuổi Trử Nhược, nhưng cuối cùng Trử Nhược lại chọn Bạch Phương.

- Không thể không nói Liệt Ma Hoàng cũng quá ác đi, dù nói thế nào Trử Nhược cũng là nữ nhân mà hắn yêu, sao hắn lại có thể xuống tay được chứ?

- Ma tính của Ma tộc quá nặng, bọn họ tôn sùng bạo lực, bọn họ thích hủy diệt.

- Tộc đàn như vậy đáng ra phải dọn vào lịch sử từ sớm đi chứ.

- Dù thực lực Ma tộc bây giờ không lớn như khi xưa, nhưng vậy vẫn nằm trong mười đại tộc đàn mạnh nhất đấy.

- Ta nghe lão tổ nói rằng Nhân tộc đã từng đứng sừng sững trên vạn tộc, dù là Yêu tộc hay Ma tộc đều phải dựa vào Nhân tộc.

- Là chúng ta quá bất tranh khí.

- Nhưng ta thấy rằng hình như Bạch Phương không phải là đối thủ của Liệt Ma Hoàng?

- Trong cảnh giới cao giai Liệt Ma cũng không phải là kẻ yếu.

Sâu trong thương khung!

Xa xa hai bóng người liên tục giằng co!

- Liệt Ma Hoàng, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Tiếng nói vừa rơi xuống, Bạch Phương đưa tay ra, từ giữa ngón tay đánh ra một đạo pháp ấn, pháp ấn đằng không hóa thành một dãy núi nguy nga trấn áp về phía Liệt Ma Hoàng.

- Bão Sơn Ấn.

Toàn thân Liệt Ma Hoàng tràn ra ngọn lửa ngập trời, phóng tới thần sơn, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa thần sơn dần dần hóa thành mảnh vụn bay tán loạn đầy trời.

Liệt Ma Hoàng lạnh lùng nhìn Bạch Phương mở miệng.

- Bạch Phương ơi là Bạch Phương, ngươi và ta chênh nhau một cảnh giới, dù ngươi có giỏi cỡ mấy cũng đều vô dụng.

- Liệt Diễm Hoành Không.

Lửa cháy ngập trời che lấp cả một vùng không gian.

Trong tay Bạch Phương xuất hiện một trường thương, trường thương đâm mạnh về biển lửa phía trước. Oành một tiếng biển lứa bị đánh hở ra một lỗ hổng, Bạch Phương giống như một chiến thần không thể xâm phạm.

- Giết.

Thương ý đang sợ xuyên thủng hư không vô tận phía trước. Trong tay Liệt Ma Hoàng cũng xuất hiện một chuôi Phương Thiên Họa Kích. Trong nháy mắt Phương Thiên Họa Kích được huy động toàn bộ thiên địa đều nổ tung, lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận đi nghênh đón thương ý kia.

Nhưng ngay khi va chạm Bạch Phương lại lui về phía sau mười mấy mét, trên mặt hắn cũng dần trở nên trắng bệch.

- Diệp Hạo.

Bạch Tiểu Bạch yên lặng thì thầm ở trong lòng. Dù nhìn thế nào Bạch Tiểu Bạch cũng thấy lúc này phụ thân nàng đang rang chố đỡ.

Âm thanh Bạch Tiểu Bạch vừa rơi xuống, trong tai liền vang lên âm thanh của Diệp Hạo.

- Ta đã tới từ sớm.

- Vậy sao ngươi không ra tay?

- Phụ thân ngươi không cho.

- Nhưng mà...?

- Thần Hoàng không có dễ chết đâu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Trừ phi cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn.

Dù lấy tu vi kim thân của Diệp Hạo lúc này muốn giết chết Bạch Phương cũng không hề dễ dàng gì.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy Bạch Tiểu Bạch há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì. Nàng biết rõ trong lòng phụ thân nàng vẫn luôn kìm nét, thứ cần thiết nhất bây giờ chính là phát tiết toàn bộ nó ra.

Mà chiến đấu cũng chính là một loại phương thức phát tiết.

- Giết.

Bạch Phương gầm thét vọt tới Ma Hoàng.

Một lần!

Mười lần!

Khi hai bên va chạm đến lần thứ ba mươi nhục thân Bạch Phương cũng không còn cách nào gánh chịu được năng lượng tàn phá bừa bãi trong cơ thể mà oanh một tiếng vỡ nát.

Chờ đến khi nhục thể của hắn lần nữa được tái tạo lại nét trắng bệch trên mặt hắn càng sâu hơn.

Thần Vương bất tử, Thần Hoàng bất diệt.

Thần Hoàng bất diệt là chỉ bản nguyên sinh mệnh của Thần Hoàng trao đổi với sinh mệnh pháp tắc từ sâu xa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cường giả Thần Hoàng có thể chết đi sống lại mà không hề có hạn chế gì. Mỗi một lần phục sinh cũng phải tiêu hai bản nguyên sinh mệnh.

- Bạch Phương, không cần phải vùng vẫy một cách vô dụng làm gì.

Liệt Ma Hoàng lạnh lùng nhìn Bạch Phương nói.

Bạch Phương đang định nói bỗng một bàn tay trong suốt đột ngột đánh nát không gian xuất hiện ở bên người Liệt Ma hoàng. Sắc mặt Liệt Ma Hoàng hoàn toàn thay đổi. Một kích này quá mức quỷ dị. Hơn nữa trạng thái lúc này của hắn cũng không phải toàn thịnh.

Phải biết hắn đại chiến với Bạch Phương cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nhục thân của Liệt Ma hoàng cũng nhanh chóng bị đánh thành mảnh vỡ. Sau một lần hô hấp, thân ảnh Liệt Ma Hoàng xuất hiện ở nơi xa, hắn khó coi nhìn bóng người cao lớn ở đằng xa.

- Ngươi là ai?

- Chẳng lẽ ngươi không biết Tông chủ Viêm Hoàng tông là từ Nam Đẩu học viện đi ra sao?

Thân ảnh cao lớn lạnh lùng nói.

- Ngươi là Thần Hoàng của Viêm Hoàng tông?

Trong lòng Liệt Ma Hoàng vô cùng nặng nề. Hắn kết hợp từ nhiều tình báo mới biết được Diệp Hạo sẽ không xuất hiện. Bởi vì nếu Diệp Hạo xuất hiện thì đã xuất hiện từ sớm.

- Chẳng lẽ...?

Liệt Ma Hoàng đột nhiên hiểu ra. Thâ ảnh cao lớn kia lại một lần nữa đập một chưởng về phía Liệt Ma Hoàng, trong lòng bàn tay của hắn ẩn chứa sát đạo quy tắc thuần túy nhất.

Liệt Ma Hoàng cảm giác thấy da đầu cũng phải run rẩy. Vì sao?

Liệt Ma Hoàng chỉ là Thần Hoàng cảnh tầng thứ tám. Mà thân ảnh này lại là kim thân của Diệp Hạo. Tu vi kim thân đang ở Thần Hoàng cảnh tầng thứ mười a. Giữa hai bên chênh lệch hai cảnh giới lận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận