Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2619: Tự Sát A

Tiểu Ảnh đúng thật là thiếu niên chí tôn, nhưng không có nghĩa rằng nàng có thể vượt cấp đánh tơi bời cao thủ Thần Vương cảnh tầng thứ hai được.

- Tiểu tử, ngươi phải biết chênh lệch giữa Hợp Thần cảnh và Thần Vương cảnh là như thế nào.

Thần Vương kia cao ngạo nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu không chiến sự vừa mở, đến lúc đó cũng không còn khả năng hòa giải nữa đâu.

- Ta có một vấn đề.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Ngươi nói.

- Ngươi không lo lắng bối cảnh của ta sao?

Diệp Hạo nhìn Thần Vương kia nói.

- Ta không biết ngươi có bối cảnh gì, nhưng bối cảnh của ngươi không lớn bằng ta.

Thần Vương kia lạnh lùng nói.

- Làm sao ngươi biết?

Anh mắt Diệp Hạo lộ ra cảm giác hứng thú.

- Trên chiếc chiến hạm của ngươi ngay cả một Thần Vương cũng không có, ngươi cảm thấy thế lực sau lưng ngươi có thể mạnh đến mức nào?

Thần Vương kia tự cho mình là đúng nói.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Làm sao ngươi biết trên chiếc chiến hạm của ta không có Thần Vương?

Diệp Hạo nói xong, từ trong khoang thuyền đi ra bốn thân ảnh tản ra khí tức bàng bạc. Chấn động trên bất luận thân ảnh nào đều vượt xa cả hắn.

- Thần Vương trung giai?

Thần Vương kia có một loại cảm giác ngơ ngác.

Sắc mặt của thanh niên kia cũng trở nên khó coi. Chuyện khó giải quyết vượt quá tưởng tượng của hắn. Phải biết Thần Vương trung giai có thể tuỳ tiện miểu sát Thần Vương sơ kỳ đayas. Hơn nữa người ta lại còn có bốn Thần Vương.

Thế này thì đánh thế nào đây?

Người ta có thể dễ dàng là có thể miểu sát bọn họ.

- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn thanh niên kia nói.

- Thứ nhất, giao chiếc chiến hạm cùng tài nguyên trên người của các ngươi cho ta, ta có thể cho các ngươi bình an rời khỏi; thứ hai, nếu các ngươi kiên quyết phản kháng, ta chỉ đành đán tàn các ngươi thôi.

Ánh mắt người thanh niên kia lóe ra tia phẫn nộ.

Nhục nhã!

Diệp Hạo nói vậy chẳng khác gì đang nhục nhã hắn.

- Ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên kia gầm thét về phía Diệp Hạo.

- Ngươi đang muốn so nội tình với ta sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nói đi, ta cũng muốn biết ngươi thuộc về mạch nào? Dám ở trước mặt lão tử phách lối như vậy?

- Ta đến từ Mông Địch hoàng triều.

Thanh niên kia cao ngạo nói.

- Mông địch vương triều cùng lắm chỉ là hoàng triều trung đẳng mà thôi, A Ngưu tiện tay là có thể đánh nổ được cả đám bọn ngươi.

Tiểu Ảnh nghe đến đây lạnh lùng nói.

- Ngươi đang nói đùa cái gì cơ?

Thanh niên kia không vui nhìn tiểu Ảnh nói.

- Nàng thật sự không phải đang nói đùa đâu, cái tên A Ngưu mà nàng nói vừa rồi còn chém giết với Vũ Thần ở thương khung đấy.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chỉ là không biết lão tổ của ngươi có thể vật tay với nhân vật cấp bậc giống Vũ Thần không?

Trên mặt đám người thanh niên kia đều lộ ra vẻ bất an.

Đánh với Vũ Thần?

Ngươi chắc không phải đang nói đùa chứ?

Nhưng bọn hắn cũng biết không có người nào dám lấy chuyện này ra nói đùa cả.

Nói cách khác A Ngưu sau lưng tiểu Ảnh thật sự có thể đấu với Vũ Thần.

- Cái này...?

Sắc mặt Thần Vương kia thay đổi mấy lần nói.

- Chúng ta rời khỏi nơi này.

- Bây giờ muốn rời khỏi, ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi muốn như nào?

Thần Vương kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Trừ phi hắn chết, bằng không các ngươi đều phải chết.

Diệp Hạo nói đến đây, bốn Thần Vương lập tức xuất hiện trên chiếc chiến hạm của người thanh niên kia, chấn động vô cùng kinh khủng giống như ngọn sóng lớn đánh ập về phía bọn hắn, chiếc chiến hạm Hợp Thần cảnh kia lập tức bị thổi đến mức lắc la lắc lư.

Cùng lúc đó tướng sĩ trên chiến chiến hạm của Diệp Hạo giương trường mâu trong tay lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ được. Pháo đài trên chiến hạm còn đang ở trong trạng thái súc thế.

- Đừng đừng.

Da đầu Thần Vương kia cũng phải tê dại một hồi.

- Ta cho các ngươi nửa phút, nếu hắn còn chưa chết, toàn bộ các ngươi cũng phải chôn cùng hắn.

Diệp Hạo chỉ vào thanh niên kia nói.

- Chúng ta nguyện ý xuất ra bồi thường.

Thanh niên kia vội nói.

Tiếc rằng Diệp Hạo lại không thèm nhìn hắn lấy một cái. Dần dần trái tim người thanh niên kia cũng chìm xuống.

- Mông công tử, ta thấy ngươi nên tự sát đi.

Lúc này một thanh niên y phục hoa lệ mở miệng nói.

- Đúng vậy, Mông công tử, lấy đội hình của các ngươi căn bản cũng không thể nào may mắn sống sót được, chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo theo mọi người cùng ngươi chết sao?

- Mông công tử, ngươi phải biết đây là ở đâu? Trừ phi là Thần Hoàng cao cấp gọi mới có thể cảm ứng lại được. Hơn nữa dù ngươi có thể kêu gọi, chẳng lẽ đối phương không thể gọi được sao? Bây giờ người ta chấp nhận hòa giải, chẳng lẽ ngươi muốn kéo theo Mông gia xuống nước chung?

Mông Phàm bị choáng váng.

Hắn không ngờ vài người bạn tốt của mình lại làm cái chuyện bỏ đá xuống giếng đó.

- Không phải chỉ là chết thôi sa? Ai sợ ai chứ?

Mông Phàm cắn răng lạnh lùng nói.

- Tất cả tướng sĩ nghe theo hiệu lệnh của ta, chuẩn bị nghênh chiến.

Chỉ là khiến Mông Phàm không ngờ tới rằng không một tướng sĩ nào nghe theo mệnh lệnh của hắn.

- Các ngươi...?

Sắc mặt Mông Phàm tái nhợt nhìn về phía Thần Vương kia.

Thần Vương kia áy náy nói.

- Mông Phàm, xin lỗi, ta không thể bởi vì một mình ngươi mà khiến toàn bộ tướng sĩ trên chiến hạm đi theo chôn cùng ngươi được.

- Tam thúc.

Khuôn mặt Mông Phàm tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không ngờ tam thúc lại phản bội hắn.

- Xin lỗi.

Thần Vương kia nói đến đây liền nhắm mắt lại, sau một khắc bàn tay của hắn đập xuống về phía Mông Phàm.

Mông Phàm gào thét lớn vận dụng pháp lực toàn thân, những pháp lực kia hóa thành một quả chuông khổng lồ, nhưng ở trước mặt bàn tay của Thần Vương kia lại giòn yếu như vỏ trứng gà vậy, dễ dàng là có thể đánh nát.

Đây chính là uy lực của Thần Vương. Dù Mông Phàm có là tu sĩ Hợp Thần cảnh đỉnh phong thì đã thế nào chứ?

Khi đại thủ của Thần Vương kia biến mất, nơi đó nào còn có thân ảnh của Mông Phàm nữa chứ.

Dù là nhục thể hay linh hồn của hắn đều đã bốc hơi sạch sẽ.

- Như vậy đã được chưa?

Thần Vương kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Nói đến đây ngươi nên cảm tạ những tu sĩ còn lại trên chiếc chiến hạm này, nếu không ta từ sớm đã giết hết tất cả người vương triều Mông Địch ngươi rồi.

Nói xong bốn Thần Vương cũng trở về trong chiến hạm của Diệp Hạo.

Khi Diệp Hạo đang định rời khỏi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

- Ai là người cầm lái trên chiến hạm các ngươi?

Không người trả lời!

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Thần Vương kia. Thần Vương kia vội vàng hô.

- Cầm lái còn không đứng ra?

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Ba tu sĩ vội vàng đứng dậy.

Diệp Hạo chỉ một nữ tử yếu đuối mệt mỏi vất vả nói.

- Chỉ ngươi, tới.

Trên mặt cô gái lội ra một tia bối rối.

- Còn không mau đi qua.

Thần Vương kia quát lớn.

Hiện tại hắn hận không thể để Diệp Hạo lập tức rời khỏi nơi này. Bởi vậy với bất kỳ yêu cầu gì của Diệp Hạo hắn đều thỏa mãn. Nữ tử kia do dự mãi cuối cùng vẫn đi tới chiến hạm của Diệp Hạo.

- Công tử, ngươi muốn đi đâu?

- Hiện tại chỗ nào náo nhiệt nhất?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Phong Vân đảo.

- Phong Vân đảo?

- Nghe nói Phong Vân đảo xuất hiện Khai Thiên chi khí.

Con mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Vậy thì đi Phong Vân đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận