Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2627: Tuyết Trích Tiên Thiết Kế

- Điện hạ, ngươi... sao ngươi có thể thua được?

- Chuyện này...

Athena cũng không biết nên nói như thế nào?

- Điện hạ, không phải ngươi chiếm được được một ngọn hỏa linh sao?

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Athena.

- Ngươi chiếm được một ngọn hỏa linh?

Athena từ chối cho ý kiến.

- Khó trách độ hiểu biết về hỏa đạo của ngươi lại biến thái như vậy.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Nhưng vẫn còn kém xa ta.

- Ngươi cũng chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi.

Athena hừ lạnh.

Diệp Hạo lại là nhìn về phía người trung niên kia nói.

- Lấy ra đi.

Người trung niên kia yên lặng lại.

- Đưa tiền đặt cược cho hắn.

Lúc này Athena lại mở miệng. Người trung niên kia đành phải ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn. Diệp Hạo kiểm tra một chút rồi ném vào trong tiểu thế giới.

- Đi.

Diệp Hạo phất phất tay về phía Athena. Khiến Athena phải khiếp sợ phát hiện thân ảnh Diệp Hạo rất nhanh đã biết mất,

- Gia hỏa này...?

Athena hoảng sợ nói.

Nàng không biết là Diệp Hạo cũng đã nhận được toàn bộ truyền thừa của một hỏa linh. Hơn nữa Diệp Hạo còn lấy được một chút hiểu biết của Cổ Nhất đối với hỏa đạo, phải biết Cổ Nhất còn hiểu về hỏa đạo còn hơn cả hỏa linh. Hơn nữa những năm này độ hiểu biết về hỏa đạo của Diệp Hạo không phải ai cũng có thể so sánh được.

Khi Diệp Hạo đang chạy vào sâu trong biển lửa bỗng từ sâu trong biển lửa bộc phát ra một trận va chạm mạnh kinh thiên động địa.

- Tuyết Thần, không nên uổng phí khí lực.

Một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đằng đằng sát khí nói. Nếu ở chỗ này Diệp Hạo chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nữ tử này không phải ai khác mà chính là người mà hắn gặp ở bờ Táng Hải trước đó, Vũ Thần.

Trong tay nữ tử này nắm lấy một thần kiếm màu vàng óng, lúc này trên lưỡi thần kiếm đang nhỏ xuống từng giọt thần huyết. Đứng ở đối diện nàng là môt nữ tử tuyệt sắc đang vô cùng tái nhợt.

Kinh diễm như tiên. Khuynh quốc khuynh thành. Không phải Tuyết Trích Tiên thì là ai đây?

Nhưng lúc này trên bờ vai Tuyết Trích Tiên xuất hiện một vết kiếm hằn sâu, dù nàng có liều mạng vận dụng thần lực để áp chế cũng không làm nên chuyện gì.

- Không phải thứ ngươi muốn chính là Khai Thiên chi khí này sao?

Tuyết Trích Tiên nói xong liền chỉ vào cửa động ẩn chứa chấn động khủng bố ở dưới chân.

- Tuyết Thần, ngươi muốn làm cái gì?

Vũ Thần biến sắc.

- Khai Thiên chi khí sớm đã có linh, ngươi nói xem nếu ta đánh vỡ nơi này, ngươi cảm thấy Khai Thiên chi khí có chạy hay không?

Tuyết Trích Tiên nhìn Vũ Thần cười lạnh nói.

Sắc mặt Vũ Thần càng trở nên khó nhìn.

- Ngươi dám?

- Ngươi nói ta có dám hay không?

Tuyết Trích Tiên nói xong liền đạp một cước về phía cửa động, những hòn đá gần cửa hang nhao nhao rơi xuống.

- Tuyết Thần.

Vũ Thần không khỏi biến sắc.

Tuyết Trích Tiên chỉ là lạnh lùng nhìn nàng.

- Tuyết Thần, ngươi có thể rời khỏi.

Vũ Thần trầm ngâm một hồi cuối cùng vẫn quyết định thả Tuyết Trích Tiên đi.

- Cơ duyên của Khai Thiên chi khí là gì ngươi không phải không biết.

Tuyết Trích Tiên lạnh lùng nói.

- Muốn ta rời khỏi đây cũng được, trừ phi phải trả ta cái giá ta hài lòng.

- Ngươi...ta không giết ngươi đã vô cùng nể mặt ngươi rồi, giờ ngươi còn dám dọa dẫm ta?

Vũ Thần ngây ngẩn cả người.

- Vậy Khai Thiên chi khí kia ngươi cũng đừng muốn nữa.

Tuyết Trích Tiên nói xong lại lần nữa đạp một cái về phía cửa hang, mắt thấy khe hở cửa động này càng mở rộng, trái tim Vũ Thần cũng phải căng thẳng thêm.

- Đây là một viên Phúc Lộc đan mà ta đoạt được.

Vũ Thần suy nghĩ một chút rồi ném cho Tuyết Trích Tiên một bình ngọc.

- Phúc Lộc đan?

Nghe vậy ánh mắt Tuyết Trích Tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Phúc Lộc đan có thể gia tăng khí vận của tu sĩ.

Khí vận đấy!

Một thứ tưởng chừng như hư vô khó nắm bắt, nhưng lại tồn tại chân thực. Phúc Lộc đan vẫn còn tồn tại nhưng đan phương của Phúc Lộc đan đã sớm thất truyền, bởi vậy bây giờ ăn một viên Phúc Lộc đang cũng chính là thiếu đi một viên.

- Ngươi phải biết giá trị của Phúc Lộc đan.

Vũ Thần nói đến đây liền lạnh giọng nói.

- Bây giờ có thể cút chưa?

Tuyết Trích Tiên nhìn Vũ Thần thật sâu rồi xoay người rời khỏi. Vũ Thần mấy lần muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hiện tại Khai Thiên chi khí mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần có được Khai Thiên chi khí, thực lực của nàng sẽ lần nữa tăng lên, đến lúc đó ở Thần Hoàng cảnh là có thể quét ngang tất cả. Sau khi Tuyết Trích Tiên rời khỏi Vũ Thần liền đi tới cửa động tế luyện Khai Thiên chi khí.

Một lần, thất bại;

Hai lần, thất bại;

Ba lần, thất bại.

Cứ như vậy tế luyện đến lần thứ ba mươi cũng thất bại Vũ Thần cũng có chút uể oải.

Từ bỏ?

Đương nhiên không thể nào rồi!

Thật vất vả mới chiếm được Khai Thiên chi khí, nàng làm sao có thể buông tha chứ?

Khi Vũ Thần đang lần nữa tế luyện, trong mắt của nàng bỗng lộ ra tia sợ hãi lẫn vui mừng, nàng để ý thấy Khai Thiên chi khí đang dần dần bi nàng dung luyện.

- Đây là dấu hiệu ban đầu của tế luyện thành công sao?

Sau khi nhận ra được điểm ấy tâm tình của Vũ Thần cũng có chút lâng lâng. Bình thường mà nói Khai Thiên chi khí rất khó tế luyện, hiện tại xem ra cũng không quá khó khăn. Khi Vũ Thần nghĩ như vậy phần Khai Thiên chi khí nàng mới tế luyện bỗng nổ vang trong cơ thể nàng. Lục phủ ngũ tạng Vũ Thần đều bị nổ tung, cả người thê thảm đến mức không thể nhìn rõ được hình dạng. Mà khi Vũ Thần đang hấp hối, một bóng người lại xuất hiện ở bên người nàng.

- Tuyết Thần, ngươi ám ta?

Vũ Thần oán hận nhìn Tuyết Trích Tiên nói.

- Năm đó không phải các ngươi cũng ám ta sao?

Tuyết Trích Tiên vừa nói câu này, một sợi khí lực cự kỳ tinh thuần dần tiến vào trong cơ thể nàng.

- Ngươi... không ngờ ngươi đã luyện hóa được Khai Thiên chi khí.

Vũ Thần vừa sợ vừa giận nói.

- Nói đúng hơn thì ta chỉ mới luyện hóa sơ bộ Khai Thiên chi khí mà thôi, nếu không vừa rồi ta đã trực tiếp sử dụng Khai Thiên chi khí giết ngươi rồi.

Tuyết Trích Tiên lạnh lùng nói.

- Chờ sau khi ta nắm vững thuần phục ta sẽ đưa Cốc Thần cùng Phong Thần gặp ngươi.

Khai Thiên chi khí ẩn chứa lực hủy diệt thực sự quá mạnh. Vũ Thần căn bản cũng không có khả năng lần nữa phục sinh. Đợi đến khi giết được Vũ Thần, Tuyết Trích Tiên mới dọn dẹp sạch sẽ xung quanh chiến trường rồi yên lặng rời khỏi.

Khi Tuyết Trích Tiên rời khỏi không được bao lâu, hai bóng người không hẹn mà cùng chạy tới nơi này.

- Khai Thiên chi khí đã bị tế luyện.

- Vũ Thần nhanh chân đến trước sao?

- Ở đây ta cảm nhận được khí tức của Vũ Thần.

- Đồ tiện tỳ.

Phong Thần cùng Cốc Thần đều rất phẫn nộ.

Quả thật bọn họ có quan hệ hợp tác, nhưng tương tự cũng tồn tại cạnh tranh.

- Khai Thiên chi khí ẩn chứa quy tắc sơ khai, có lẽ chúng ta có thể nhìn ra mấu chốt để tính trước một bước.

Phong Thần nhìn Cốc Thần nghiêm mặt nói.

- Vũ Thần sau khi chiến được Khai Thiên chi khí đã trở thành người mà chúng ta khó thể chống đỡ được.

Cốc Thần nhíu mày.

- Chuyện này phải bàn tính cẩn thận mới được.

- Đúng là nên bàn tính cẩn thận.

Phong Thần cùng Cốc Thần rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị chiến lược. Trước hết phải giết Vũ Thần, sau đó sẽ bàn lại chuyện khác. Đương nhiên hai vị này không biết là Vũ Thần đã chết. Mà đúng lúc này từ xa đi tới một bóng người.

- Sao ngươi lại đi tới nơi này?

Phong Thần kinh ngạc nói.

Phong Thần là Thần Hoàng đỉnh phong, phí sức trăm cay nghìn đắng mới đi tới nơi này, thế nhưng thanh niên trước mắt dựa vào cái gì chứ?

Vị này dù kinh diễm đến mấy cùng lắm cũng chỉ là Thần Vương cảnh trung giai. Hiện tại bị áp chế đến Thần Vương cảnh sơ kỳ thì có thể mạnh đến mức nào chứ?

Theo lý thuyết tuyệt đối sẽ không có khả năng đi đến nơi này.

- Hai vị sẽ không phải là Phong Thần cùng Cốc Thần đấy chứ?

Diệp Hạo nhìn hai bóng người này kinh ngạc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận