Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2685: Điên Cuồng Cướp Bóc

Thật thông minh!

Diệp Hạo thầm đánh giá bản thân mình.

Quả nhiên Diệp Hạo nói xong, Phượng Vũ liền có chút nóng nảy.

- Thật ra cũng không có gì, ta và thiếu các chủ Ám Bảo Các là người quen biết cũ!

- Không phải là tình lữ đấy chứ?

Không biết vì sao khi nói câu này trong lòng Diệp Hạo lại dâng lên một cảm xúc ê ẩm.

- Không phải, chỉ là bằng hữu.

Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu là bằng hữu thì không cần đoạt.

Diệp Hạo cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

- Phía sau Ám Bảo Các là Long gia, bàn về thực lực còn hơn cả Phượng gia ta.

Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Tốt nhất vẫn không nên trêu chọc vào làm gì.

Thế lực cấm kỵ cũng không phải tùy tiện là có thể sử dụng. Cái gọi là dắt một phát mà động toàn thân, chính là đạo lý này.

- Chỉ là vấn đề hiện giờ trên người ta không có đủ tử kim.

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Tử kim là đồng tiền thông dụng cấp bậc cao nhất ở Cơ giới thế giới.

- Trên người của ta có một chút.

Phượng Vũ nhẹ nhàng nói. - Ám Bảo Các được xưng là bán đấu giá đều là hàng tinh phẩm.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Nếu đã không thể đoạt, vậy cũng chỉ có thể thông qua đấu giá.

- Đúng vậy.

Phượng Vũ trầm ngâm.

- Thừa dịp bây giờ còn sớm, ta kêu kim thân đi đoạt một chút.

Diệp Hạo nói xong liền để kim thân rời khỏi. Kim thân đi một đường đến khách sạn xa hoa nhất Hắc Thủy Thành. Hắn yên lặng không một tiếng động đi vào bên tỏng một gian phòng. Bên trong gian phòng là cảnh một đôi nam nữ đang làm chuyện không thể miêu tả được.

Kim thân ngây ngẩn cả người.

- Làm chuyện này cũng không hề khác gì so với Nhân tộc.

Nhìn một hồi kim thân lập tức xuất thủ khống chế đôi nam nữ này, sau thuật nhiếp hồn hắn phát hiện nam nhân này dù không nói làm việc ác bất tận cũng không xê xích gì nhiều.

Vậy thì cần gì phải khách khí nữa?

Kim thân cướp bóc nam nhân này đến mức không còn gì mới rời khỏi. Không qua bao lâu kim thân đã cướp bóc bảy tám phần cả tòa khách sạn này. Sở dĩ nói bảy tám phần là bởi vì có một vài khách trọ có phẩm tính cũng không tệ lắm.

Sau đó kim thân mới bắt chước theo mấy tên cướp mà cướp hết tu sĩ này đến tu sĩ khác có vẻ có nhiều tiền.

Phải biết kim thân hiện giờ đã là cường giả nửa bước cấm kỵ. Nhân vật cấp bậc này sẽ không tùy tiện hiện thế, hơn nữa dù hiện thế cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy. Nhưng hiển nhiên Diệp Hạo không hề có tính giác ngộ này. Khi đến thời điểm đấu giá hội mở màn kim thân mới trở lại thức hải của Diệp Hạo.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền tiến vào trong tiểu thế giới.

Phủ khố!

Nhìn lượng tiền tài chất đống như núi đến Diệp Hạo cũng phải ngây ngẩn cả người.

- Kim thân của ngươi đến cùng là cướp được bao nhiêu?

Phượng Vũ nhìn thấy một màn trước mắt cũng kinh ngạc nói.

Thật sự là do đống này quá sức mênh mông.

- Cướp hai canh giờ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Lấy hiệu suất của kim thân có trời mới biết hai canh giờ cướp được bao nhiêu?

- Kim thân không phải cướp hết những người đến đây chuẩn bị đấu giá đấy chứ?

- Ngoại trừ thế lực cấm kỵ, phẩm tính tốt ra, chỉ cần là gặp phải dê béo, đều cướp sạch.

Ký ức của kim thân cộng hưởng với Diệp Hạo, bởi vậy Diệp Hạo biết rõ kim đang đang làm chuyện gì. Hôm nay tới đấu giá có vài thế hệ tuổi trẻ của thế lực cấm kỵ. Thông qua cường độ năng lượng tràn ngập trên người bọn họ kim thân có thể cảm ứng ra.

Kim thân không hề động vào bọn họ, vì lo lắng rằng sẽ dẫn đến cường giả cấm kỵ. Về phần nửa bước cấm kỵ cũng không cần lo lắng làm gì.

Vì sao?

Bởi vì bọn hắn không có năng lực tra được trên người hắn.

- Tử kim hai trăm bốn mươi tám ức, lam kim tám ngàn sáu mươi ba tỷ, thanh kim ba mười hai vạn tám ngàn ức.

Lúc này một đồng tử tiến lên cung kính nói.

- Về phần lục kim cũng không có thống kê.

Bởi vì những thứ đó không có quá nhiều giá trị với Diệp Hạo. Thật ra lấy thân phận Diệp Hạo bây giờ cho dù là thanh kim cũng không có bao nhiêu giá trị.

- Ta có thể xác định ngươi cướp của những gia hỏa đến đấu giá cũng gần như hoàn toàn rồi.

Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo nói.

- Đáng tiếc số tiền này chút nữa cũng phải tiêu đi.

Diệp Hạo cảm thấy có chút đau lòng.

- Chỉ là bây giờ còn có một vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Ta lấy thân phận gì để cạnh tranh đây?

Lần này Diệp Hạo muốn trắng trợn đấu giá. Đến lúc đó nếu hắn lấy ra nhiều tiền như vậy, những gia hỏa bị cướp kia sẽ không nghi ngờ sao?

- Cái này... nếu không ngươi giả làm thị vệ của ta đi?

Phượng Vũ suy nghĩ một chút nói.

- Vì sao không thể giả mạo vị hôn phu của ngươi?

- Chuyện này…chuyện này… ?

Đôi mắt đẹp của Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo một cái rồi lại yên lặng xuống. Nhìn thần sắc của Phượng Vũ, Diệp Hạo khẽ động.

Có biến.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục vấn đề này.

- Đợi chút nữa ta sẽ giả mạo thành truyền nhân của Giả gia.

- Giả gia?

Phượng Vũ khẽ giật mình nói.

- Không phải Giả gia đã bị hủy diệt rồi sao?

Năm đó Giả gia hùng mạnh bị một bài tay của Thời Gian chi chủ giết chết.

- Cũng bởi vì bị hủy diệt nên mới giả mạo.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thế nhưng nếu như vậy ngươi cũng sẽ có khả năng bị nhằm vào, dù sao thế lực khác cũng muốn có công pháp trên người ngươi.

Phượng Vũ lo âu nói.

Mỗi gia tộc đều có thuật luyện khí không thể truyền ra ngoài.

- Hơn nữa những gia hỏa bị cướp kia cũng sẽ hoài nghi đến ngươi.

Phượng Vũ nói tiếp.

- Điều ta muốn chính là hiệu quả này.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào Phượng Vũ nói.

- Nếu cao thủ sau lưng những tên kia không hàng lâm, đến lúc hình chiếu của Cẩu Tôn cũng không hiệu quả.

- Ngươi chuẩn bị để Cẩu Tôn giáng lâm sao?

Phượng Vũ giật mình.

- Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng cướp bóc được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bởi vậy ta hi vọng đến lúc đó sẽ có cường giả nửa bước cấm kỵ hiện thân.

- Nhưng nếu có cường giả cấm kỵ hiện thân thì phải làm sao bây giờ?

- Nếu cường giả cấm kỵ hiện thân ta cũng có thể toàn thân mà rút lui.

Diệp Hạo vẫn tin tưởng thực lực của Cẩu Tôn. Toàn bộ Cơ giới thế giới này người có thể đánh lại Cẩu Tôn cũng không có mấy ai.

- Vì vậy ngươi bây giờ nên đi vào tiểu thế giới của ta.

- Ta cũng muốn đi xem phòng đấu giá.

Phượng Vũ nghĩ một hồi vẫn từ chối.

- Cũng được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Ám Bảo Các!

Toàn bộ Cơ giới thế giới đều biết đây là sản nghiệp thuộc về Long gia. Đến đêm Diệp Hạo thay đổi bộ dạng xuất hiện ở cửa ra vào Ám Bảo Các.

- Vị công tử này, xin lấy ra thư mời của mình.

Diệp Hạo đến Ám Bảo Các cửa ra vào sau khi một người hầu cung kính nói.

- Ám Bảo Các các ngươi có thu vật liệu không?

Diệp Hạo nhìn người gác cổng kia nói.

- Đêm nay tạm thời không thu.

Người gác cổng kia áy náy nói.

- Hoàng tùng thạch cũng không thu?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hoàng tùng thạch?

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ngay sau đó làm ra động tác mời vào.

- Mời.

Bất kỳ vật gì chỉ cần mang trên mình một chữ hoàng đều mang ý nghĩa có liên quan đến Thần Hoàng cảnh. Loại tài liệu này Ám Bảo Các sao lại không thu được cơ chứ?

Người hầu dẫn đường cho Diệp Hạo đên một gian phòng khách quý liền gọi thị nữ dâng trà lên.

- Xin hỏi ngươi muốn mua bán Hoàng tùng thạch cấp bậc gì?

Diệp Hạo lật tay, từ trong tay liền xuất hiện một khối Hoàng tùng thạch to bằng nắm tay.

- Hoàng tùng thạch thật lớn.

Tròng mắt của người hầu kia cũng muốn trợn lồi ra. Hoàng tùng thạch là một vật liệu quan trọng để chế tạo ra Hộ Tâm Kính đấy, dù chỉ là một viên nho nhỏ cũng đã có thể ra giá trên trời rồi.

- Công tử, chờ một chút, ta sẽ đi mời người giám định tới.

Người hầu nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận