Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2729: Khiêu Khích Bạch Linh Lung

Bạch Linh Lung đành phải nhìn về phía thanh niên kia.

Thanh niên kia trầm ngâm một chút mới nói.

- Vừa rồi là ta nói đùa.

- Đầu hàng rồi sao?

Diệp Hạo thầm nói.

- Ngươi nói ai đầu hàng?

Thanh niên kia lập tức điên lên, hắn tiến lên nắm chặt cổ áo Diệp Hạo.

- Ngươi mặc kệ?

Diệp Hạo để thanh niên kia thoải mái nắm cổ áo của mình, mắt liếc nhìn Bạch Linh Lung nói.

Trong lòng Bạch Linh Lung cũng nổi bão, nàng hận không thể quay đầu bước đi.

Vấn đề là bây giờ nàng có thể đi sao?

- Hạt công tử.

Bạch Linh Lung đành phải mở miệng nói.

Trên mặt Hạt Lương lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng cổ áo Diệp Hạo ra.

- Ngươi có bản lãnh thì đợi ở Thanh Khâu.

- Có lẽ Linh Lung tiểu thư sẽ coi trọng ta đấy. Đến lúc đó ta chính là con rể của Thanh Khâu.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Bạch Linh Lung cũng nhức nhối cả người.

Gia hỏa này cho rằng hắn là ai chứ?

Hạt Lương ha ha cười nói.

- Ngươi cảm thấy Linh Lung tiểu thư sẽ để ý ngươi?

- Ta thấy ta cũng không tệ lắm.

Diệp Hạo nói xong lại nhìn sang Hiểu Hàm.

- Hiểu Hàm, ta thế nào?

- Công tử tướng mạo uy nghi, tuấn tú vô song.

Hiểu Hàm vừa cười vừa nói.

- Trên đời này người có thể xứng với công tử cũng không có mấy người.

Đám người cười ầm lên.

- Cô nương này thật biết nói đùa!

- Công tử nhà ngươi bàn về tướng mạo không có tướng mạo, bàn về tu vi không có tu vi, ngươi nên nói thế gian này không có bao nhiêu nữ tử không xứng với công tử nhà ngươi mới đúng.

- Ngươi lại đắp vàng lên mặt công tử nhà ngươi rồi.

- Công tử nhà ngươi ngay cả ta cũng coi thường.

Nghe tu sĩ bốn phía chế nhạo, Hiểu Hàm cũng gấp lên.

- Các ngươi có biết công tử nhà ta là ai không?

- Hiểu Hàm. Diệp Hạo nhìn Hiểu Hàm một cái.

- Công tử, bọn họ…

Hiểu Hàm cực kỳ tức giận nói.

Hiểu Hàm căm giận bất bình, thân phận Diệp Hạo cỡ nào cơ chứ?

Bọn gia hỏa này có tư cách gì mà trào phúng?

- Cãi nhau với những tên ngu ngốc này làm cái gì?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nhưng…

Hiểm Hàm vẫn còn muốn nói nhưng bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Dọn dẹp sạp hàng của ngươi lại, chúng ta đi.

Hiểu Hàm nào dám làm trái lời Diệp Hạo.

Nàng gật đầu một cái rồi bắt đầu thu dọn sạp hàng.

- Hiểm Hàm là thị nữ mà ta xem trọng, nếu ngươi dám không đối tốt với nàng, mặc kệ ngươi đến từ chỗ nào, ta đề sẽ bắt ngươi trả giá đắt.

Lúc này Bạch Linh Lung ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ Hiểu Hàm là thị nữ của ta, nàng như thế nào không liên quan gì tới ngươi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Còn nữa, trong địa phận Nhân tộc, chúng ta vẫn rất tôn trọng Yêu tộc các ngươi, thế nhưng Thanh Khâu các ngươi đối đãi với Nhân tộc chúng ta thế nào?

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Bạch Linh Lung thay đổi nói.

- Ta có ý gì? Nếu không ngại ngươi cứ hỏi một vài Nhân tộc đang sinh hoạt ở Thanh Khâu xem?

Nói đến đây ánh mắt Diệp Hạo lóe lên tia sắc lạnh.

- Bọn họ bị ức hiếp cỡ nào?

- Không thể nào. Ở khu vực Thanh Khâu, Nhân Tộc và Yêu Tộc vẫn luôn chung sống hòa bình.

Bạch Linh Lung nghiêm túc nói.

- Bạch tiểu thư, nếu Yêu tộc và Nhân tộc sống hòa bình, vậy vết thương cả người lão tử ta là từ đâu mà tới?

Lúc này một lão giả mặc ma bào vạch cổ ra, có thể nhìn thấy phía trên có một ấn ký dữ tợn.

Nô!

Khi nhìn thấy chữ trên ấn ký này, sắc mặt Bạch Linh Lung cũng trở nên khó coi.

- Ai làm?

- Phó đội trưởng đại đội thứ tư thuộc quân đoàn thứ ba của Thanh Khâu, Bạch Niên Vân.

Lão giả kia trầm giọng nói.

- Một màn ẩu đả ấy có rất nhiều người đều thấy được.

- Vì sa0 hắn lại đánh ngươi?

- Bởi vì hắn muốn nạp nữ nhi của ta làm thiếp, ta không đồng ý, thế là hắn ở trước mặt mọi người khắc xuống một chữ nô này trên người ta.

Lão giả kia nói đến đây, trong mắt tràn đầy cừu hận thấu xương. Loại cừu hận như có thể hóa thành thực chất.

- Chuyện này ta sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời thỏa đáng.

Bạch Linh Lung gằn từng chữ nói.

- Thỏa đáng? Thanh Khâu Hồ tộc các ngươi thông đồng với nhau, ngươi có thể cho ta câu trả lời thỏa đáng gì?

Khiến Bạch Linh Lung không ngờ rằng lão giả đó lại nói như vậy.

- Lớn mật, sao ngươi có thể nói Bạch tiểu thư như vậy?

Hạt Lương nói xong một bàn tay lập tức đánh tới đầu lão giả kia. Lão giả cũng chỉ có tu vi Hợp Thần cấp, nào có thể là đối thủ của Hạt Lương có tu vi Thần Vương cao cấp được?

Do Hạt Lương đột nhiên động thủ khiến Bạch Linh Lung cũng không kịp phản ứng.

- Dừng tay.

Bạch Linh Lung vội vàng hô lớn. Nhưng đã quá muộn.

Mắt thấy nắm đấm của Hạt Lương đang chuẩn bị đánh vào trên người lão giả kia, bỗng một bàn tay trong khoảnh khắc cực kỳ nguy cấp nhanh chóng chặn hắn lại.

Sắc mặt của Hạt Lương hoàn toàn thay đổi.

Điều hắn khiếp sợ không phải đối phương nhấc tay chặn hắn lịa, mà là đối phương trừ bỏ hoàn toàn xóng xung kích va chạm. Điều này không phải ai cũng có thể làm được.

- Nhân tộc ta từ lúc nào đến phiên tiểu hạt tử nhà ngươi dạy dỗ?

Diệp Hạo nói đến đây đồng thời dùng sức.

Răng rắc!

Chấn nát nắm đấm đang gắng gượng của Hạt Lương.

Hạt Lương bị đau, nhanh chóng lui lại phía sau.

Diệp Hạo nhìn Hạt Lương đang lui về phía sau cười lạnh nói,

- Ta cho ngươi đi rồi sao?

Âm thanh của hắn hóa thánh sát cơ vô tình đáng vào trong đầu Hạt Lương. Hạt Lương quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy quỳ trên mặt đất.

Toàn trường xôn xao!

Bọn họ tất cả đều kinh hãi mà nhìn Diệp Hạo.

Hạt Lương là ai?

Dù trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn cũng là người nổi bật. Nhưng bây giờ ngay cả một chiêu của Diệp Hạo cũng tiếp không nổi.

- Ngươi là ai?

Thái độ Bạch Linh Lung nhìn Diệp Hạo cũng thay đổi.

Đã đến mức này làm sao Bạch Linh Lung không nhận ra Diệp Hạo đang che dấu tu vi được chứ.

- Bạch Linh Lung, Nhân tôc ta ở Thanh Khâu các ngươi chịu nhục, ta cho ngươi ba ngày để xử lý.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Bạch Linh Lung nói.

- Lớn mật, ngươi dám nói chuyện với thiếu tộc trưởng Thanh Khâu chúng ta như vậy sao?

Lúc này tướng sĩ vừa nãy muốn tạm giam Diệp Hạo tiến lên một bước quát lớn.

Xoát!

Hai ánh mát kinh khủng rơi vào trên thân tướng sĩ kia. Tướng sĩ đó ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra đã biến mất ngay tại chỗ.

Đúng vậy.

Biến mất.

- Đội trưởng.

- Ngươi giết đội trưởng?

- Báo thù cho đội trưởng.

Toàn bộ tướng sĩ đi theo tướng sĩ kia đều tức giận. Khi bọn hắn muốn tiến lên lại bị Bạch Linh Lung ngăn cản.

- Ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Bạch Linh Lung ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

- Cũng chỉ là giết một Hồ tộc mà thôi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi đang đùa với lửa đấy.

Bạch Linh Lung nói đến đây hai con mắt lóe lên ánh sáng năm màu. Ánh mắt hóa thành một ngũ thải ban lan lĩnh vực, cưỡng ép giam cầm Diệp Hạo ngay tại chỗ.

Ngũ Hành chi mâu!

Đối với việc Bạch Linh Lung sở hữu Ngũ Hành chi mâu Diệp Hạo đã biết được từ trong miệng Bạch Minh Huy từ trước.

- Phá cho ta.

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Sát đạo chi âm, cuồng quyển mà ra.

Ngũ Hành chi mâu của Bạch Linh Lung thậm chí ngay cả một lần hô hấp cũng không kiên trì được đã bị phá hủy. Sát đạo chi âm là Diệp Hạo lấy được từ chỗ gia gia của Kinh La. Chỉ là sát đạo chi âm mà Diệp Hạo nắm giữ bây giờ đã hơn cả Phá đạo nhân. Bởi vì sát đạo chi âm đã được sát nhập thêm rất nhiều tinh hoa của các công pháp sát đạo khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận