Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2731: Ngươi Điên

Dù hiện giờ Thần Vương xuất hiện tràn lan. Nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Cái nhóm Thần Vương vẫn không có quá nhiều. Ở ngoại giới, tu sĩ Hợp Thần cảnh cũng là cao thủ một phương, làm sao khi ở Thanh Khâu lại trải qua thời gian bi thảm thế này?

Nghĩ tới đây Diệp Hạo liền tức giận. Thanh Khâu ngược đãi thật quá đáng.

- Các ngươi không thể như vậy.

Đúng lúc này một âm thanh tê tâm liệt phế vang lên trong tai Diệp Hạo. Nghe được âm thanh này, sắc mặt Hiểu Hàm lập tức thay đổi. Nàng lắc mình một cái đã xuất hiện ở trong một đình viện. Chỉ thấy một trung niên máu me khắp người bị đóng vào trên một cây cột, trước mắt cũng không còn hơi thở. Một vị phụ nhân bị đánh gãy hai chân không nói, lúc này còn bị một trung niên giẫm lên đầu.

- Thôi Hoa Hoa, ta hỏi ngươi lần cuối, gốc Tử La thần hoa kia đâu?

- Ta chưa từng thấy Tử La thần hoa.

Phụ nhân kia thấp giọng quát.

- Không nói đúng không?

Trung niên kia cười lạnh nói.

- Nam nhân của ngươi nhưng cũng không còn nhiều thời gian, ta muốn xem xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?

- Dừng tay.

Hiểu Hàm thấy một màn như vậy, mắt trừng lớn đến mức muốn rách cả mí mắt.

Khi trung niên kia nhìn thấy Hiểu Hàm, ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Các huynh đệ, không phải rất lâu rồi các ngươi chưa ăn mặt sao?

Trung niên kia vừa nói xong, mười tướng sĩ đã tiến lên bao vây Hiểu Hàm lại.

- Ta muốn chém các ngươi thành muôn mảnh.

Hiểu Hàm nói xong, năm ngón tay nắm chặt lại đánh về phía trước.

Răng rắc!

Giữa không trung một đạo thiên lôi bị Hiểu Hàm dẫn dắt mà đến, chuyển vào Hiểu Hàm đánh ra quyền ý ngập trời.

A!

A!

A!

Năm tướng sĩ trực tiếp bị quyền ý của Hiểu Hàm xé thành mảnh nhỏ, về phần sáu tướng sĩ còn lại cũng bị Hiểu Hàm đả thương nặng. Thấy một màn như vậy, đừng nói trung niên kia giật mình, ngay cả Thôi Hoa Hoa đang nằm dưới đất cũng ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì đang xảy ra?

Chỉ một chiêu, Hiểu Hàm đã miểu sát mười một tướng sĩ Hợp Thần cấp?

Làm sao có thể?

- Dù quyền ý của ngươi đã sát nhập vào một đạo thiên lôi, cũng không thể nào có thể đánh trọng thương mười một tướng sĩ?

Trung niên kia vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.

- Ngươi cho rằng đây là thiên lôi bình thường sao?

Hiểu Hàm cười lạnh nói.

- Thứ ta dẫn tới là thiên lôi tinh.

- Đây là quyền thuật cấp bậc gì?

Trung niên kia động lòng.

- Thần Lôi diệt thế quyền Hoàng cấp đỉnh phong.

Khi nói đến đây, ánh mắt Hiểu Hàm lộ ra vẻ trào phúng.

- Sao? Ngươi muốn học?

- Miễn là ngươi giao bản quyền thuật này cho ta, ta sẽ bỏ qua cho một nhà các ngươi.

Trung niên kia vội vàng nói.

Công pháp Hoàng cấp đỉnh phong.

Dù là Thanh Khâu cũng không có bao nhiêu.

- Có vẻ ngươi không nhận ra tình huống trước mắt nhỉ?

Hiểu Hàm nhìn trung niên kia như nhìn một tên ngu xuẩn.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua ngươi sao?

- Ngươi không khờ dại mà cảm thấy mình nắm giữ công pháp Hoàng cấp đỉnh phong là có thể làm đối thủ với Thần Vương đấy chứ?

Trung niên kia lãnh đạm nói.

- Ngươi cũng không nghĩ tới việc bản công pháp này là ta lấy được từ chỗ nào sao?

Hiểu Hàm thản nhiên nói.

Nghe vậy sắc mặt trung niên kia lập tức thay đổi. Vừa rồi quả thật hắn không nghĩ đến chuyện này. Cũng đúng lúc này một ánh mắt kinh khủng rơi trên người hắn, nhục thể của hắn bỗng từ từ bị hòa tan.

- Ai?

- Ngươi biết ta là ai không?

- Ta chính là Thần Vương của Thanh Khâu.

- Ngươi dám xuống tay với ta?

- Cứu mạng.

- Van ngươi, buông tha cho ta.

Vừa mới bắt đầu trung niên kia còn kêu gào, nhưng thời gian dần qua cũng không còn âm thanh nào nữa.

- Đừng giết hắn.

Hiểu Hàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Làm sao có thể để hắn tiện nghi như thế?

Diệp Hạo xuất hiện ở bên người Hiểu Hàm nói khẽ.

- Hiểu Hàm, đây là ai?

Thôi Hoa Hoa chỉ vào Diệp Hạo nói.

Hiểu Hàm chạy đến bên người Thôi Hoa Hoa thấp giọng nói.

- Mẫu thân, vị này chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo.

- Cái gì?

Thôi Hoa Hoa trợn tròn mắt.

- Lần này công tử đến Thanh Khâu là để điều tra một chuyện.

Hiểu Hàm giải thích ngắn ngủi mọi chuyện một lần cho Thôi Hoa Hoa nghe.

Sau khi nghe xong, Thôi Hoa Hoa cũng phải xúc động vì vận khí của Hiểu Hàm quá tốt.

- Chào Diệp tông chủ.

Thôi Hoa Hoa đi tới trước mặt Diệp Hạo hành lễ.

- Thân phận hiện tại của ta không thể tiết lộ.

Diệp Hạo đỡ Thôi Hoa Hoa rồi nói khẽ.

- Vậy ta sẽ gọi ngươi là công tử giống Hiểu Hàm.

Thôi Hoa Hoa nghĩ nghĩ liền nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi đi về phía trung niên đang bị treo trên cây cột.

- Công tử, phụ thân ta...?

- Không sao đâu.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, cây cột cùng những đinh sắt cũng tiêu tán theo, Diệp Hạo vịn Hiểu Phong đồng thời cũng đưa vào cơ thể hắn một sợi đan khí, chỉ sau vài hơi thở Hiểu Phong đã có thể mở hai mắt ra.

Hiểu Hàm và Thôi Hoa Hoa vội vàng nhận Hiểu Phong từ trong tay Diệp Hạo.

- Đương gia, ngươi tỉnh rồi.

Thôi Hoa Hoa rơi lệ nói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hiểu Phong vẫn còn mịt mờ.

Thôi Hoa Hoa lại kể mọi chuyện lại một lần.

- Hiểu Hàm thật may mắn.

Hiểu Phong cảm khái nói.

Đợi đến khi Hiểu Phogn hành lễ với Diệp Hạo xong, Diệp Hạo lại hỏi.

- Bọn họ tới cửa là vì Tử La thần hoa?

- Chúng ta căn bản không hề thấy Tử La thần hoa gì cả.

Nghe vậy Hiểu Phong bất đắc dĩ nói.

- Hắn bắt chúng ta lấy ra, vấn đề là chúng ta đi đâu để lấy ra đây?

- Đúng vậy, nếu có, làm sao có thể không đưa cho hắn chứ?

Thôi Hoa Hoa ở một bên nói.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút mới vẫy tay về phía trung niên ở xa xa kia.

Linh hồ của trung niên kia lập tức được triệu hồi đến bên người Diệp Hạo.

- Nói đi, ngươi có được tin tức này từ chỗ nào?

Đáy mắt trung niên kia nhìn Diệp Hạo tràn đầy oán hận, nhưng trên mặt không có một chút không tôn kính nào.

- Là đệ muội của ngươi nói cho ta biết nhà ngươi có Tử La thần hoa.

- Ngươi nói Thanh Ngả?

Thôi Hoa Hoa trừng lớn hai mắt.

- Đúng vậy.

Trung niên kia gật đầu một cái.

- Ta đi tìm nàng.

Thôi Hoa Hoa mang theo một thanh kiếm phóng tới sân bên cạnh.

Đám người Hiểu Hàm cũng vội vàng đuổi theo.

Ở bên trong sân kia, một trung niên có tướng maoij giống Hiểu Phong ba phần đang ngồi chẩm hổm trên mặt đất, vẻ mặt buồn thiu. Mà ở bên cạnh hắn, một nữ tử ăn mặt diêm dúa lại thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe.

- Sao lại không còn tiếng nữa rồi?

Nữ tử kia lầm bầm.

- Ta phải đi xem một chút.

Trung niên kia nói xong liền đứng lên.

- Đừng, đừng, đừng.

Nữ tử kia liền vội vàng kéo trung niên kia lại.

- Ngươi phải biết người tới là ai. Nếu ngươi đi qua, ngươi nghĩ sẽ có tác dụng sao?

- Nhưng mà…?

- Nếu ngươi chết, ta và Tiểu Mễ phải sống làm sao?

Nữ tử kia nói đến đây, trung niên kia cũng dừng bước.

- Ta.

Cuối cùng nam tử kia chán nản thở dài một hơi, hai tay ôm đầu khóc ồ lên.

Đúng lúc này cửa bỗng nhiên bị đạp ra. Nam tử và nữ tử kia đồng loạt nhìn về phía cửa chỉ thấy Thôi Hoa Hao mang theo một chiến kiếm lao tới.

- Thanh Ngả, đồ quỷ nữ nhà ngươi, hôm nay ta phải giết chết ngươi.

Thanh Ngả giật nảy mình.

- Ngươi điên rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận