Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2762: Nhân Vương Đối Nhân Vương

Thanh niên tóc vàng yên lặng không nói.

Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng trên thế gian này còn có người có thể thức tỉnh huyết mạch của Nhân Vương ngoài hắn.

Sau một lúc hai con mắt của thanh niên tóc vàng lóe lên ánh sáng chói lóa.

- Ta tin Nhân Vương cũng có mạnh có yếu.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên chiến ý sáng rực.

Diệp Hạo cũng muốn biết đến cùng mình và người trước mắt ai mạnh hơn.

- Vậy cho ta nhìn xem, ngươi có xứng đáng có được huyết mạch của Nhân Vương không?

Nói đên đây chiến kiếm sau lưng thanh niên tóc vàng hóa thành một vệt thần quang xuất hiện ở trong tay hắn.

Trong khoảnh khắc thanh niên tóc vàng nắm lấy thần kiếm, toàn thân hắn đều phun ra kiếm ý dữ tợn.

Giết!

Thanh niên tóc vàng nói xong, cả người hắn hóa thành một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang giống như ánh sáng vĩnh hằng.

Sáng chói đến cực hạn.

Lông tơ toàn thân Diệp Hạo đều dựng đứng lên.

Quá nhanh.

Tốc độ của thanh niên tóc vàng nhanh đến mức khiến hắn không thể theo kịp. Những năm này giao thủ với mấy chục thiếu niên chí tôn, hắn cũng chưa từng gặp qua tốc độ nào nhanh đến mức này.

Dù Diệp Hạo liều mạng né tránh, nhưng ngực vẫn bị đâm phải.

Máu tươi tuôn ra ào ạt từ vết thương.

- Đừng để ta thất vọng.

Nhân Vương hiện thân ở phía xa, lãnh đạm nói.

- Nhân kiếm hợp nhất.

Diệp Hạo nhìn Nhân Vương nhếch miệng cười nói.

- Đến đi.

Âm thanh của Nhân Vương vừa rơi xuống lại lần nữa hóa thành một vòng kiếm quan.

- Cút trở về cho ta.

Diệp Hạo chợt quát một tiếng.

Nếu đã trốn không thoát, vậy cũng chả trốn làm gì nữa.

Tố bản hoàn nguyên chi thuật.

Khi Diệp Hạo vân chuyển thần thông này, tốc độ của Nhân Vương lập tức giảm xuống mấy cấp.

Mỗi tốc độ giảm xuống, thời gian lại không hề nghịch chuyển. Từ điểm đó cũng có thể thấy thần thông về thời gian cũng không phải là vạn năng. Chí ít không thể nghịch chuyển được thời gian của Nhân Vương.

Nhưng đối với Diệp Hạo mà nói, như vậy là đủ rồi.

- Diệt Thần kiếm.

Hai tay Diệp Hạo nắm Diệt Thần kiêm chém tới Nhân Vương.

Một kiếm chém tới, mặc kệ là hữu hình hay vô hình, toàn bộ đều bể nát.

Bịch một tiếng nhân kiếm hợp nhất do Nhân Vương hóa thanh thành đã đụng mạnh vào Diệp Thần kiếm của Diệp Hạo.

Sóng xung kích kinh khủng khiến đám người Nguyệt Hoa đều phải lui lại. Nhưng dù là như vậy bọn họ vẫn cảm thấy da thịt mình bị cắt xén.

- Ca ca có thể chiến thắng Nhân Vương không?

Tiểu Lục lo lắng nói.

- Dù không thể thắng được, cũng có thể toàn thân mà lui.

Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút nói.

Hiện tại hắn thực sự không nhìn ra Diệp Hạo nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Khắp nơi đều là năng lượng dư thừa tràn ra, những mảnh vỡ không gian, ấn ký không trọn vẹn vung vãi khắp nơi.

Không thể nhìn được rõ ràng. Xem không hiểu.

Cũng không biết qua bao lâu, kiếm ý ở hai bên đồng thời nở rộ, giống như sao hỏa đụng vào trái đất.

Diệp Hạo cảm thấy ngũ tạng lục phủ cũng muốn lệch vị trí. Hắn không ngờ sau khi vận dụng Diệt Thần kiếm, bản thana vẫn không thể làm gì được Nhân Vương.

Hắn không biết rằng Nhân Vương bên kia còn kinh ngạc hơn, hắn cảm thấy chiêu nhân kiếm hợp nhất của mình chính là vô địch, dù Phá Quân mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn thua nửa chiêu dưới tay mình.

Nhưng vì sao hắn lại không thể làm gì được Diệp Hạo?

Không nên!

Lòng kiêu ngạo trong hắn không cho phép hắn như vậy.

- Giết.

Nhân Vương kích phát huyết mạch trong cơ thể.

Huyết mạch của Nhân Vương bộc phát khiến cho sức chiến đấu của hắn tăng vọt. Cả người hắn giống như một chiến thần thượng cổ, lạnh lùng đáng sợ.

Diệp Hạo cũng kích phát lực lượng huyết mạch của mình, lập tức lực lượng cuồn nguồn như nước thủy triều gia tăng lên người hắn.

- Thiên địa lư đồng.

Diệp Hạo không còn vận dụng Diệt Thần kiếm, mà sử dụng thiên địa lư đồng.

Lực lượng của Thiên địa lư đồng mỗi giờ mỗi khắc đều đang tăng lên. Bởi vì Diệp Hạo lĩnh ngộ càng nhiều, uy lực của thiên địa lư đồng càng lớn.

- Giết.

Diệp Hạo mang theo thiên địa lư đồng đánh tới Nhân Vương.

Nhân Vương không một chút sợ hãi mà nghênh đón.

Một đòn!

Diệp Hạo lui về phía sau mười tám bước!

Hai đòn!

Diệp Hạo lui về phía sau mười bảy bước.

Ba đòn!

Diệp Hạo lui về phía sau mười sáu bước.

Đan Linh nhìn thấy một màn như vậy, bất an hỏi.

- Vì sao Diệp Hạo không sử dụng Diệt Thần kiếm giống như trước?

Trước đó, Diệp Hạo sử dụng Diệt Thần kiếm đã có thể đánh ngang tay với Nhân Vương. Nhưng bây giờ hắn lại bị chấn ngược lui về phía sau không ngừng.

- Chuyện này ta cũng không biết.

Nguyệt Hoa lắc đầu.

Tám đòn!

Chín đòn!

Mười đòn!

Khi Nhân Vương đánh với Diệp Hạo được hai mươi chiêu, hắn mới chợt nhận ra điều mờ ám.

- Ngươi đang làm cái gì?

Hai con mắt Diệp Hạo lóe lên ánh sáng màu tím.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Vì sao ta cảm thấy ngươi đang làm cái gì đấy?

Nhân Vương nghi hoặc nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo nói xong liền chủ động tiến công.

Hai bên va chạm đến lần thứ ba, Nhân Vương cũng là lần đầu tiên bị Diệp Hạo bức lui.

- Ngươi... Vì sao ta cảm thấy thực lực của ngươi đang dần tăng lên?

Nhân Vương biến sắc.

Diệp Hạo cười không nói.

Vì sao Diệp Hạo lại từ bỏ Diệt Thần kiếm mà sử dụng thiên địa lư đồng?

Diệp Hạo muốn dung nhập nhân kiếm hợp nhất vào trong thiên địa lư đồng.

Theo lý thuyết hắn sẽ không thể làm được, nhưng ai bảo hắn lại nắm giữ Lâm Mô quyết đây?

Thông qua Lâm Mô quyết, Diệp Hạo có thể học được tám thành nhân kiếm hợp nhất, bởi vậy thời gian trôi qua thiên địa lư đồng của Diệp Hạo lại càng mạnh. Hơn nữa thông qua việc học tập Lâm Mô quyết, hắn cũng có thể biết được nhược điểm của nhân kiếm hợp nhất.

- Tiếp tục.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Một chiêu!

Hai chiêu!

Ba chiêu!

Sau khi hai bên va chạm được mười chiêu, Nhân Vương phát hiện không thể chiếm được một chút tiện nghi nào của đối phương.

Mỗi một lần va chạm mình đều là người lui.

- Không đánh.

Nhân Vương va chạm với Diệp Hạo thêm một lần nữa rồi mới khoát tay nói.

- Còn chưa đủ đâu.

Diệp Hạo vẫn chưa thỏa mãn nói.

- Dù chúng ta đánh tiếp cũng không thể phân ra thắng bại.

Nhân Vương lắc đầu.

Nhân Vương cũng không phải bắn tên không đích.

Bây giờ Diệp Hạo nhìn tựa như có thể bức lui Nhân Vương, nhưng trước đó hắn cũng đã bị Nhân Vương bức lui, tạng phủ của hắn đã bị trọng thương từ lâu, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

- Được.

Diệp Hạo có chút tiếc nuối nói.

- Ngươi là ai?

Nhân Vương hứng thú nhìn Diệp Hạo nói.

- Thần vực, Diệp Hạo.

- Ngươi chính là Diệp Hạo?

Nhân Vương kinh ngạc nói.

- Ngươi biết ta?

- Lục Đạo chúa tể nói ta chiếu cố ngươi.

- Lục Đạo chúa tể là sư tôn của ngươi sao?

- Ta nào có tư cách làm đệ tử của chúa tể?

Nghe vậy Nhân Vương lắc đầu nói.

- Ta chỉ thuộc dòng tộc của Lục Đạo chúa tể thôi.

- Như vậy có gì khác nhau?

Diệp Hạo hỏi ngược lại Nhân Vương.

- Khác nhau rất lớn, giống như bây giờ ta vẫn chưa nắm vững một môn thần thông siêu thoát cảnh nào.

- Không thể nào?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Theo lý thuyết lấy thân phận của Nhân Vương không thể nào lại không có được.

- Nói như thế nào nhỉ, công pháp siêu thoát cảnh có chút nghịch thiên, không đến Thần Hoàng cảnh cũng không thể tu hành.

Nhân Vương ha ha cười nói.

Diệp Hạo lập tức có một loại cảm giác không muốn nói chuyện với Nhân Vương.

Mẹ nó.

Ngươi đùa ta sao?

- Diệp Hạo, ngươi lấy huyết mạch của Nhân Vương từ đâu?

- Huyết mạch của Nhân Vương còn có thể lấy được sao?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

Diệp Hạo có được huyết mạch từ nơi nào?

Đương nhiên là từ Đạo Tôn rồi.

Vấn đề là Đạo Tôn từ đâu lấy được huyết mạch của Nhân Vương chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận