Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2763: Thiên Địa Đan Tương

- Chẳng lẽ huyết mạch của Nhân Vương của ngươi là trời sinh?

Nghe vậy Nhân Vương lấy làm kinh hãi.

- Năm đó khi ta còn chưa tu hành, một vị cấm kỵ cảnh đã ban cho ta một giọt thần huyết.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Giọt mà vị kia ban cho ngươi chắc chắn là bản nguyên chi huyết.

Nhân Vương nhẹ nhàng nói.

- Nếu nói như vậy, chẳng phải một Nhân Vương sẽ có thể tạo ra rất nhiều Nhân Vương?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nhân Vương lắc đầu nói.

- Thời điểm ngươi có được Nhân Vương huyết, ngươi đã không thể nào kích phát ra thần tính, cuối cùng vẫn không thể nào trở thành Nhân Vương được.

- Kích phát thần tính?

Diệp Hạo tựa hồ hiểu ra.

Huyết mạch Nhân Vương của hắn bị kích phát không chỉ một lần.

- Tương truyền, trong Nhân Vương huyết có bốn tầng.

Nhân Vương nhẹ nhàng nói.

- Cấp độ thứ nhất là hồng sắc, cấp độ thứ hai là lam sắc, cấp độ thứ ba là kim sắc, cấp độ thứ tư là thất thải sắc.

Dừng một chút Nhân Vương nói tiếp.

- Nhân Vương huyết của ngươi bây giờ còn đang dừng lại ở cấp độ thứ hai.

- Nhân Vương huyết của ngươi thì sao?

- Cấp độ thứ hai tương ứng với Thần Hoàng cảnh.

Nhân Vương nhìn Diệp Hạo nói.

- Nhân Vương huyết của ta cũng thuộc cấp độ thứ hai.

- Nếu nói như vậy Nhân Vương huyết cấp độ thứ ba tương ứng với Cấm Kỵ cảnh?

- Đúng vậy.

- Cấp độ thứ tư của Nhân Vương huyết tương ứng với Siêu Thoát cảnh?

- Không sai.

- Vậy phía trên Siêu Thoát cảnh có phri là Chúa Tể cảnh không?

- Đúng vậy.

- Nói cách khác ở trạng thái mạnh nhất của Nhân Vương huyết cũng chỉ bằng Siêu Thoát cảnh.

- Nói đến đây cũng thật bi ai cho mạch Nhân Vương.

Nhân Vương thổn thức nói.

- Mạch của chúng ta từ đầu đến cuối vẫn không có một Chúa Tể nào.

Nghe vậy khóe miệng Diệp Hạo giật giật một cái.

Phải biết toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có chín Chúa Tể.

- Sau khi Nhân Vương huyết đến cấp độ thứ tư có thể tiếp tục tiến hóa không?

- Theo lý thuyết việc tiến hóa là không có điểm dừng.

- Ta hiểu.

- Có hứng đi với ta tiêu diệt Phá Quân không?

- Ngươi có thù với Phá Quân?

- Đúng vậy.

- Giết sẽ không có ảnh hưởng gì sao?

- Ở trong chiến trường này, chúng ta có thể giết chết bất kỳ một thiếu niên chí tôn nào.

Nhân Vương vừa cười vừa nói.

- Sẽ không có bất kỳ nhân vật nào tìm ngươi gây chuyện.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái rồi vẫn lắc đầu.

- Ta vẫn nên đi tìm cơ duyên khác thì hơn.

Lục Đạo chúa tể đứng sau lưng Nhân Vương. Nhưng đứng sau lưng Diệp Hạo lại không có một ai.

- Vậy sau này có cơ hội lại hợp tác.

Nhân Vương lơ đễnh nói.

Sau khi Nhân Vương rời khỏi, đám người Nguyệt Hoa lập tức bu lại.

- Ngươi không sao chứ?

Tiểu Lục lo âu nói.

- Không sao.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Không ngờ ngươi lại có thể đánh bại Nhân Vương.

Nguyệt Hoa kích động nói.

Nhân Vương chính là siêu cấp cường giả đứng thứ mười.

- Nói đúng hơn thì ta chỉ có thể đánh ngang tay với Nhân Vương.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Thế nhưng cuối cùng ngươi lại áp chế hắn.

Đan Linh không hiểu hỏi.

- Ngươi không để ý thấy Nhân Vương chỉ vận dụng mỗi một thần thông nhân kiếm hợp nhất thôi sao?

Diệp Hạo nhìn Đan Linh chậm rãi nói.

Đan Linh ngây ngẩn cả người.

Nghĩ lại đúng thật là như vậy.

- Nếu như vậy ngươi muốn đạt đến ba vị trí đầu thật sự rất khó.

Tất Xuân cau mày nói.

- Bây giờ cách thời gian kết thúc đã không còn mấy tháng.

Khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều là vẻ ngưng trọng.

- Nếu như không tạo hóa nghịch thiên, ta thật sự rất khó có thể đạt được.

- Tạo hóa nghịch thiên? Là có ý gì?

Tiểu Lục không hiểu nói.

- Chỉ có xuất hiện tạo hóa nghịch thiên, mới có thể xuất hiện rất nhiều tu sĩ, như vậy điểm tích lũy của ta mới tăng mạnh.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Đám người yên lặng.

Tạo hóa như vậy làm sao có thể xuất hiện dễ dàng được.

Hơn nữa dù xuất hiện, bọn họ cũng chưa chắc biết rõ.

Thật sự là do chiến trường này quá lớn.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Một tháng rất nhanh đã đi qua.

Bọn họ liên tục đụng phải mấy tạo hóa, nhưng mấy tạo hóa này đều không hề lớn.

- Còn ba tháng nữa thôi là đến kỳ hạn ba năm.

Trong lòng Diệp Hạo dần dâng lên cảm giác gấp gáp.

Mấy người Nguyệt Hoa cũng cảm nhận được Diệp Hạo sốt ruột. Nhưng lúc này bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Đúng lúc này Đan Linh hô lên.

- Mau đến xem.

Đám người Diệp Hạo nhao nhao chạy tới.

Đan Linh chỉ vào giữa hồ nói.

- Vừa rồi ta và đám Tiểu Lục bơ ở trong cái hồ này bỗng ngửi được đan hương.

- Đan hương?

Diệp Hạo cũng hít ngửi thử.

Không hề cảm nhận được gì.

- Ngươi bơi xuống là có thể ngưởi được.

Đan Linh nói khẽ.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút liền thả người nhảy vào trong hồ.

Rất nhanh Diệp Hạo đã đến trung tâm hồ. Hắn không ngừng bơi xuống sâu hơn. Không qua bao lâu hắn đã cảm nhận được mùi đan hương.

- Thật nhạt.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn về bốn phía.

Hắn đang tìm kiếm nơi phát ra mùi hương này.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc rằng mình không ngờ lại không thể tìm thấy.

- Nguyệt Hoa, ngươi xem thử gần đây có trận pháp gì không?

Diệp Hạo nhìn Nguyệt Hoa đang đi theo nói.

Nguyệt Hoa gật đầu một cái rồi nhìn xung quanh. Nhưng mặc cho Nguyệt Hoa tìm kiếm cỡ nào vẫn không thể tìm được bất kỳ một dấu vết gì để lại.

- Ta tìm không thấy.

Nguyệt Hoa cười khổ nói.

- Tiếp tục tìm.

Ánh mắt Diệp Hạo sáng rực nói.

- Ta mơ hồ cảm thấy khả năng đây chính là một cơ duyên nghịch thiên.

Nguyệt Hoa kích động lên.

Lần này hắn không hề buông tha bất kỳ một chi tiết nào.

Sau ba ngày ba đêm, rốt cục hắn cũng đã tìm được.

- Mẹ nó.

Nguyệt Hoa mắng to.

- Bên trong hạt cát này là một thế giới.

Một thế giới bên trong một hạt cát!

Nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó.

Đối với bọn người Diệp Hạo, muốn mở ra thế giới cần một vài vật liệu đặc biệt. Mà người này lại mở một thế giới bên trong một hạt cát bình thường.

- Phá mở trận pháp của hạt cát này.

Diệp Hạo vội nói.

Nguyệt Hoa lập tức bắt tay vào bắt đầu phá giải.

Ước chừng qua mười lần hô hấp, hạt cát đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt rồi hóa thành mũi tên vọt thẳng lên không trung.

Oanh một tiếng xé rách trăm ngàn dặm đám mây xung quanh.

- Chuyện gì vậy?

Sắc mặt Diệp hạo lập tức thay đổi.

- Chỉ cần ta phá giải trận pháp này, cấm chế sẽ vỡ ra.

Sắc mặt của Nguyệt Hoa cũng âm trầm như đáy sông.

- Chúng ta đi vào nhanh.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta đoán chừng không bao lâu nữa thôi, một nhóm lớn tu sĩ sẽ chạy tới nơi này.

Đám người Diệp Hạo đồng loạt hóa thành lưu quang tiến vào trong hạt cát.

Khiến bọn hắn kinh ngạc là bên trong hạt cát là niêm trù lưu tương.

- Đây là…

Đan Linh nhìn lưu tương kim hoàng trướng mặt mà chấn động.

- Thiên địa đan tương.

Diệp Hạo kích động nói.

- Thứ này có tác dụng gì?

Nguyệt Hoa không hiểu hỏi.

- Thiên địa đan tương là linh túy trong thiên địa, vô cùng trân quý.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta cũng chỉ thấy qua trong một quyển cổ tịch.

- Thiên địa đan tương có thể gia tăng bản nguyên của chúng ta.

Đan Linh giải thích nói.

- Vậy chúng ta nhanh chóng hấp thu.

Nguyệt Hoa nói gấp.

Diệp Hạo đưa tay hút vào, lại phát hiện hút không thể được.

- Xem ra chúng ta chỉ có thể hấp thu ở chỗ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận