Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2765: Xông Vào 10 Vị Trí Đầu

Diệp Hạo đang định nói lại bị Ngũ Hành chúa tể hung tợn trừng mắt nhìn lại.

- Ngươi chờ đó.

Nói xong Ngũ Hành chúa tể dứt khoát quay người rời khỏi.

Diệp Hạo bất an nhìn Lục Đạo chúa tể.

- Tiền bối.

- Ta đoán chừng Phá Hư sẽ tìm đến làm phiền ngươi.

Lục Đạo chúa tể vừa cười vừa nói.

- Không sao đâu.

Nghe Lục Đạo chúa tể nói vậy, Diệp Hạo đáp nhanh.

- Đến lúc đó ta nhường hắn là được.

- Phá Hư không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Nói đến đây bờ môi Lục Đạo chúa tể hơi nhếch lên.

Lỗ tai Diệp Hạo lập tức dựng đứng lên, rồi mờ mịt nhìn Lục Đạo chúa tể một cái.

- Cố gắng đạt tới ba vị trí đầu.

Lục Đạo chúa tể nói xong câu đó, thân ảnh liền biến mất.

Đợi đến khi hai vị chúa tể biến mất hoàn toàn, Diệp Hạo phát hiện đám người Nguyệt Hoa tựa hồ không hề biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

- Nguyệt Hoa, vừa rồi ngươi có thấy cái gì không?

- Cái gì?

Nguyệt Hoa mờ mịt hỏi.

- Ngươi muốn nói về cái gì?

- Ngươi có thấy hai thần nữ cực đẹp xuất hiện không?

- Không có.

Nguyệt Hoa không khỏi nhìn về đám người Tất Xuân nói.

- Các ngươi nhìn thấy không?

- Không có.

- Làm gì có thần nữ nào?

- Ca ca, có phải ngươi bị hoa mắt rồi hay không?

Nhìn thái độ của mọi người, Diệp Hạo liền hiểu vừa rồi Lục Đạo chúa tể và Ngũ Hành chúa tể đã ngăn cánh một phần không gian nơi này.

Đúng lúc này tám thân ảnh xông vào.

Khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Hạo cùng với sáu thân ảnh mới giật mình.

- Đây là vật gì?

Một thanh niên có vết sẹo trên ót hỏi.

Tranh một tiếng, một đạo kiếm ý, trong nháy mắt phá vỡ trời cao, xuyên qua đầu của hắn.

Nam tử mặt sẹo ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra đã chết.

Sắc mặt bảy thiếu niên chí tôn còn lại đều thay đổi.

- Giết.

Diệp Hạo quát to.

Hắn mang theo thiên địa lư đồng một ngựa đi đầu giết tới.

Mấy người Nguyệt Hoa cũng đồng loạt xuất thủ phân biệt ngăn lại một thiếu niên chí tôn. Dưới sự phối hợp của bọn họ, tám thiếu niên chí tôn này rất nhanh đã bị Diệp Hạo giết chết.

Hiện tại xếp hạng của bọn Nguyệt Hoa đã vào vòng kế, nêu cũng không cần thiết tiếp tục tăng thứ hạng của mình nữa.

Nhưng Diệp Hạo lại không giống.

Nếu hắn lọt vào ba vị trí đầu, hắn sẽ có cơ hội lấy được thần thông siêu thoát cảnh.

Mà sau khi giết tám thiếu niên chí tôn này, xếp hạng của Diệp Hạo lập tức vọt tới thứ chín.

- Diệp Hạo, ngươi đá Đại Diễn xuống rồi.

Nguyệt Hoa cười lớn nói.

- Mục tiêu của ta là ba vị trí đầu.

Nói đến đây Diệp Hạo lập tức dời chủ đề.

- Thừa dịp không có người đến, chúng ta mau tăng thực lực lên đến đỉnh phong.

Đáng tiếc bọn họ còn chưa hấp thụ được bao lâu, một đoàn gồm mười hai tu sĩ đã đến.

- Thiên địa đan tương.

- Không ngờ là thiên địa đan tương trong truyền thuyết.

- Chúng ta phát tài rồi.

- Đừng hư phấn quá sớm, nơi này còn có sáu tên rác rưởi nữa.

- Nhanh chóng xử lý sáu tên rác rưởi này rồi lại nói tiếp.

- Đúng vậy, thiên địa đan tương không phải ai cũng có tư cách hấp thu.

Không thể không nói mười hai tu sĩ này rất ngông cuồng, bọn họ căn bản không để Diệp Hạo vào trong mắt. Nhưng sau khi Diệp Hạo dễ dàng đã đánh giết ba cao thủ bên bọn hắn, bọn hắn mới bắt đầu hoảng.

- Dừng tay.

- Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi.

- Các ngươi không thể đuổi tận giết tuyệt được.

Chỉ là đám người Diệp Hạo làm sao có thể nghe bọn hắn nói chứ.

Rất nhanh mười hai thiếu niên chí tôn anfy đã bị Diệp Hạo giết chết gần hết.

Mà lúc này xếp hạng của Diệp Hạo đã vọt lên thứ tám.

- Chúng ta cứ ở trong này ôm cây đợi thỏ là được.

Lê Tư vừa cười vừa nói.

- Chỉ sợ cuối cùng không thể thủ vững được.

Tất Xuân lo lắng nói.

- Nếu thủ không được thì chạy chứ sao?

Nguyệt Hoa nói xong, trong tay liền xuất hiện hai tấm trận bàn nói.

- Những ngày này ta cũng không hề nhàn rỗi, có hai trận bàn này, ít nhiều gì cũng có thể ngăn cản được một lúc.

Nhìn thấy trận bàn trong tay Nguyệt Hoa, lo âu của Tất Xuân cũng vơi bớt. Chỉ cần có thể ngăn cản địch nhân một hồi, bọn họ có thể lập tức chạy trốn.

Đúng lúc này một bóng người xông vào.

Khi Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh này cũng phải giật mình.

Không Không!

Thiếu niên chí tôn của Không Gian vực.

Khi nhìn thấy Diệp Hạo, lông tơ toàn thân Không Không đều dựng đứng lên.

Đương nhiên hắn sẽ không quên tên biến thái này.

Lần trước thiếu chút nữa đã đánh chết hắn.

- Thiên địa đan tương.

Ngay sau đó Không Không liền bị một màn trước mắt làm chấn động.

- Không được để tên gia hỏa này chạy thoát.

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Khi Diệp Hạo vọt tới, Không Không do dự một chút nhưng cuối cùng vẫy xoay người chạy.

Bịch một tiếng kiếm ý của Diệp Hạo chém vào trên người Không Không, thân thể hắn giống như một chiếc gương lập tức bị phá nát.

- Chết?

Nguyệt Hoa đi tới bên cạnh thân thể bị bể nát của Không Không kinh ngạc nói.

- Gia hỏa này chạy rồi.

Sắc mặt Diệp Hạo âm trầm như đáy sông.

Lần trước đã để Không Không chạy thoát. Không ngờ lần này vẫn để xổng tên đó.

- Làm sao có thể?

- Tiểu tử này có không gian chi thể.

- Không gian chi thể?

Nguyệt Hoa hoảng sợ nói.

- Không gian chi thể rất khó giết.

- Ta lo Không Không sẽ truyền tin nơi này có thiên địa đan tương ra.

Diệp Hạo nhíu mày.

- Ta cảm thấy gia hỏa này nhất định truyền chuyện này ra.

Nguyệt Hoa trầm giọng nói.

Nếu là Nguyệt Hoa, hắn cũng sẽ làm như vậy.

- Vậy làm sao bây giờ?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Thời gian cách ước hẹn ba năm cũng không còn bao lâu. Đây có thể là cơ hội duy nhất để Diệp Hạo tăng cao thành tích. Hắn không thể nào buông tha nó được.

- Còn nữa, các ngươi cũng nên rời khỏi rồi.

Ngay sau đó Diệp Hạo mở miệng nói.

- Diệp huynh, ngươi xem bọn ta người như thế nào vậy?

Nguyệt Hoa nghiêm mặt nói.

- Ngươi chính là huynh đệ của ta, ta há có thể bỏ mặc ngươi được?

- Ngươi là vị hôn phu của ta, ngươi đi đâu, ta đi đó.

Đan Linh lôi kéo cánh tay Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Diệp Hạo rùng mình một cái.

- Từ lúc nào ta lại là vị hôn phu của ngươi?

- Sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm như vậy?

Đan Linh nước mắt lưng tròng nói.

- Ta hình như chưa làm việc gì với ngươi hết.

Trên mặt Diệp Hạo tràn đầy mồ hôi.

- Chúng ta đã tiếp xúc da thịt với nhau.

- Lúc nào?

- Bây giờ.

Nhìn Đan Linh kéo cánh tay của mình, Diệp Hạo có một loại cảm giác nhức cả trứng.

- Đây cũng được coi là tiếp xúc da thịt?

- Nếu không thì sao?

- Ngươi không phải lừa ta đấy chứ.

Diệp Hạo im lặng nói.

- Ngươi bỏ ta?

Đan Linh buông lỏng cánh tay Diệp Hạo ra, hai hàng nước mắt chảy theo gương mặt mà rơi xuống.

- Chuyện này…chuyện này...

Diệp Hạo không biết nên nói cái gì.

- Rõ ràng Đan Linh đang ỷ lại vào ngươi.

Lúc này Nguyệt Hoa bí mật truyền âm cho Diệp Hạo.

- Nói thực ra Đan Linh muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bối cảnh có bối cảnh, ngươi cứ thu nàng ta đi.

- Nhưng ta cảm thấy ta bị ấm ức.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ngươi cảm thấy nếu xếp hạng của ngươi không cao như vậy, Đan Linh sẽ ỷ lại vào ngươi sao?

- Loại tình cảm này ta cảm thấy không bền chắc.

- Cái gì mà kiên cố với không kiên cố chứ. Chẳng lẽ ngươi đi tìm muội tử, lại không xem xét đến dung nhan của muội tử?

Nguyệt Hoa hỏi ngược lại Diệp Hạo.

- Đã là thời đại nào rồi, ngươi đừng dung tục như vậy được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận