Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2766: Gần 100 Tôn Thiếu Niên Chí Tôn

Diệp Hạo giật mình.

Hắn nhìn Đan Linh một cái.

Phong thái yểu điệu, khuynh thành tuyệt thế. Đúng thật là mỹ nữ khó gặp.

Nếu nói không động tâm cũng là giả.

- Chuyện này…sau này rồi nói.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn nói.

- Ta cho ngươi biết, qua cái thôn này cũng không còn tiệm nào như vậy nữa đâu.

Nguyệt Hoa nghiêm trang nói.

- Ngươi cho rằng cô gái như Đan Linh sẽ cứ chờ ngươi bao nhiêu năm sao? Hơn nữa, ngươi nhẫn tâm để một cô nương xinh đẹp như vậy quăng vào ngực người khác?

- Không đành lòng.

- Cho nên…không bằng chính ngươi lấy đi.

- Ngươi nói chuyện sao có thể dung tục như vậy được.

Diệp Hạo bị Nguyệt Hoa nói cũng động lòng.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nhìn Đan Linh nói.

- Đan Linh, ngươi chắc chắn muốn theo ta?

- Chắc chắn.

Đan Linh kích động nói.

- Nhưng ngươi phải theo ta đi đến nền văn minh của ta.

- Chuyện này.

Đan Linh nghĩ một lát nói.

- Vậy sau này ta có thể trở lại văn minh của ta không?

- Ngươi có thể đi trở về nhìn.

- Vậy thì được rồi.

Đan Linh nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Sau này ta chính là người của ngươi.

- Không nhìn ra.

Lúc này Nguyệt Hoa mở miệng nói.

- Cô nương dịu dàng ít nói như vậy, khi theo đuổi nam nhân lại dũng mãnh như thế.

- Im miệng.

Đan Linh trừng Nguyệt Hoa một cái.

Lúc này Tất Xuân cắn môi một cái nói.

- Diệp công tử, nếu không ngươi cũng thu ta được không?

Diệp Hạo giật mình.

Nguyệt Hoa giật mình.

Mấy người Đan Linh cũng giật mình.

- Đừng như vậy.

Diệp Hạo có chút lúng túng nói.

- Tướng mạo và dáng người của ta cũng không kém hơn Đan Linh, ngươi thu một cũng là thu, thu hai cũng là thu, không bằng tiện thể thu luôn ta được không?

Tất Xuân nói xong câu đó liền cắn môi cúi đầu xuống.

- Cũng có lý.

Nguyệt Hoa vừa cười vừa nói.

- Diệp Hạo, cùng thu luôn đi.

- Nếu không ta thu luôn Lê Tư một thể.

Diệp Hạo chỉ Lê Tư nói.

Mặt Nguyệt Hoa lập tức xanh lét.

- Ngươi không thể như thế được, Lê Tư là nữ nhân của ta.

- Ha ha.

Diệp Hạo cười ha hả.

- Diệp công tử, đến cùng thì ngươi có muốn ta hay không?

Tất Xuân dậm chân nói.

- Diệp Hạo, nói thật, Tất Xuân cũng là mỹ nữ khó gặp, hơn nữa nội tình của người ta cũng không kém, tương lai dù không đặt chân lên được siêu thoát cảnh nhưng đến đỉnh phong cũng không có vấn đề gì.

Nguyệt Hoa đụng vào bả vai Diệp Hạo một cái nói.

- Ngươi phải biết Tất Xuân cũng là chí tôn kinh diễm nhất văn minh nàng.

- Diệp công tử, cơ hội như vậy cũng không có nhiều.

Lê Tư khuyên.

- Dù sao ngươi cũng đã thu Đan Linh, thu thêm một người thì có sao.

- Vì sao các ngươi lại bắt ta thành cặn bã nam cơ chứ?

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Diệp công tử.

Trên mặt Tất Xuân tràn đầy vẻ hi vọng mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Được được được, ngươi muốn thì cứ đi theo ta.

Diệp Hạo dứt khoát không thèm để ý nữa.

Cái gì cặn bã với không cặn bã chứ.

Giống như hắn đã sớm là cặn bã rồi.

Trên mặt Tất Xuân lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Sau này ta có cần phải gọi ngươi là phu quân không?

- Thích gọi thế nào thì gọi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Phu quân.

Tất Xuân dịu dàng gọi.

Đan Linh tức giận nhìn Tất Xuân nói.

- Tất Xuân, ngươi thật quá đáng, sao ngươi dám đoạt nam nhân của ta?

- Ta gặp phu quần còn trước cả ngươi, nên phải nói là ngươi đoạt nam nhân của ta.

Tất Xuân không cam lòng yếu thế nói.

- Vậy thì thế nào? Là ta theo đuổi trước.

- Ngay lần đầu ta nhìn thấy phu quân, ta đã ưng hắn rồi.

- Dù ta chưa nhìn thấy phu quân nhưng ta đã chấm hắn rồi.

Đan Linh trừng mắt nhìn Tất Xuân nói.

Diệp Hạo cũng phải trố mắt đứng nhìn.

- Xin hỏi ngươi làm sao có thể chấm ta được?

- Nhìn xếp hạng là ta đã cảm thấy tên ngươi có duyên với ta.

Đan Linh trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

- Lương tâm của ngươi không bị cắn rứt chứ?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Sẽ không.

Đan Linh cười hắc hắc nói.

- Phu quân, không cho ngươi bỏ ta.

- Lê Tư, ta không chịu nổi, ngươi cũng gọi ta một tiếng phu quân có được hay không?

Nguyệt Hoa nhìn Lê Tư bên người nói.

Khuôn mặt Lê Tư lập tức đỏ rực lên, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng.

Trên mặt Nguyệt Hoa tràn đầy đắc ý.

- Ta nói nè, các ngươi có phải hơi quá đáng rồi không.

Tiểu Lục đáng thương nói.

- Các ngươi có để ý tới một chút cảm thụ của ta được không?

- Ngươi còn nhỏ.

Nguyệt Hoa cười ha ha nói.

- Có tin ta cắn chết ngươi không hả?

Tiểu Lục nhe ra hai chiếc răng nanh tàn bạo nói.

- Được rồi, đừng ồn nữa, hiện giờ các ngươi đã hấp thu đến cực hạn chưa?

Lúc này Diệp Hạo nói.

- Đã đến.

Tiểu Lục gật đầu một cái.

- Ta đến cực hạn.

- Ta cũng đến.

- Thân thể đã bão hòa.

Diệp Hạo thấy bọn họ nói như vậy cũng nói tiếp.

- Tiếp theo chỉ sợ sẽ có một trận ác chiến, chúng ta phải duy trì trạng thái đỉnh phong.

Đám người gật đầu một cái.

Nửa canh giờ sau có tám thiếu niên chí tôn tiến vào.

Sau khi tám thiếu niên chí tôn nhận ra thiên địa đan tương lập tức muốn một mình nuốt hết tài nguyên nơi này.

Bọn họ ngang nhiên phát động công kích về phía sáu người Diệp Hạo, kết quả đương nhiên toàn quân bị diệt.

- Thực lực của bọn hắn rất mạnh.

Nguyệt Hoa vừa chữa thương vừa nói.

- Hiện giờ đa phần đều xuất hiện theo nhóm, ta mơ hồ cảm thấy sẽ xuất hiện một nhóm lớn.

Diệp Hạo tán đồng nói.

Mà đúng lúc này từng thiếu niên chí tôn xuất hiện ở vùng thế giới này.

Một người!

Hai người!

Ba người!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nơi này đã xuất hiện gần một trăm thiếu niên chí tôn. Nhìn một lượng lớn thiếu niên chí tôn, đám người Nguyệt Hoa đều xanh cả mặt.

- Diệp Hạo, làm sao bây giờ?

Nguyệt Hoa thấp giọng nói.

- Hơi khó giải quyết, nhưng không phải không có cách để ứng phó.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Ta sẽ cố gắng toàn lực giúp ngươi ngăn chặn một phần cao thủ.

Nguyệt Hoa trịnh trọng nói.

- Ca ca, ngươi cứ xuất thủ.

Tiểu Lục nghiêm túc nói.

- Phu quân, ta giúp ngươi ngăn hai cao thủ.

Đan Linh nhìn Diệp Hạo nói.

- Phu quân, ta cũng giúp ngươi ngăn hai cao thủ.

Tất Xuân không cam lòng yếu thế nói.

Thật ra lấy thực lực của Đan Linh và Tất Xuân có thể kéo lại hai thiếu niên chí tôn cũng đã quá giỏi rồi. Phải biết thiếu niên chí tôn xuất hiện bây giờ không có một ai là kẻ yếu.

- Ta ngăn hai người.

Lúc này Lê Tư cũng nói.

- Diệp Hạo, thời gian để lại cho ngươi không nhiều.

Ngay sau đó Nguyệt Hoa nói.

- Ta biết.

Diệp Hạo nói đến đây, hai con mắt liền phát ra ánh mắt kinh khủng.

Mâu quang như thiết cưỡng ép giam cầm một trăm thiếu niên chí tôn vào bên trong.

Nhưng ngay sau đó thần thông của thiên nhãn Diệp Hạo đã bị một trăm thiếu niên chí tôn này đánh nát.

Cũng đúng lúc này thân ảnh Diệp Hạo không ngừng phóng to ra.

Mười trượng!

Một trăm trượng!

Một ngàn trượng!

Thân thể Diệp Hạo nhanh chóng vọt tới vạn trượng, hắn mang theo thiên địa lư đồng đập tới về phía trước.

Quét ngang chư thiên!

Trấn áp tất cả!

Đây chính là việc hiện tại Diệp Hạo làm.

Cùng lúc đó mấy người Nguyệt Hoa cũng nhao nhao động thủ. Nguyệt Hoa phất tay đánh ra một trận bàn, trận bàn hóa thành một tấm võng lớn màu vàng óng, bao lại mười hai thiếu niên chí tôn ở bên trong, tiếp đó hai tay Nguyệt Hoa kết ấn vây khống tám cao thủ. Cứ như vậy Nguyệt Hoa đã vây khống được hai mươi cao thủ. Đây chính là chỗ đáng sợ của trận đạo.

Tiểu Lục ngăn cản bốn thiếu niên chí tôn, Tất Xuân, Đan Linh, Lê Tư phân biệt ngăn cản hai người. Bốn nữa ngăn cản được mười cao thủ. Nói cách khác bản thân Diệp Hạo phải đối phó với bảy mươi thiến niên chí tôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận