Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2794: Dược Hương Các Nguy Cơ

- Đại thúc, hồ lô này bán thế nào?

Diệp Hạo ngồm xômr trước một gian hàng ồi chỉ vào môti cái hồ lô màu xanh nói.

- Tám vạn.

Một lão giả tóc hoa râm liếc mắt đánh giá Diệp Hạo rồi nói.

- Tám vạn hơi đắt.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn lão giả nói.

Đáng lý ra lão giả này không thể nhìn ra được chỗ ảo diệu của hồ lô này mới phải.

Nếu đã nhìn không ra, đương nhiên sẽ không nên mở miệng đã nói cái giá tám vạn được.

- Sáu vạn, đây là cái giá thấp nhất rồi, ngươi thấy thế nào?

Lão giả kia cảm thẩy mình đã trả giá quá cao nên lập tức giảm xuống hai vạn.

- Năm vạn.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Nếu ngươi chấp nhận được, vậy chúng ta lập tức giao dịch.

- Được, ta bán lỗ cho ngươi đấy.

Trên mặt lão giả kia lộ ra vẻ xoắn xuýt, trâm ngâm vài hơi thở sau mới mở miệng. Nói.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho lão giả kia một cái túi càn khôn.

Thần niệm lão giả kia quét qua liền ngây ngẩn cả người.

- Ngươi…ngươi…ngưoi có phải nhầm lẫn rồi không?

- Cái gì?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Không…không…không.

Lão gỉa kia đứng lên lập tức muốn chạy, ngay cả cái sạp hàng hắn cũng không cần.

Nhưng lại bị một bóng người xinh đẹp ngăn lại.

- Dưỡng Kiếm hồ của ngươi ngay cả bốn vạn trung phẩm thần thạch còn không đáng, mà ngươi dám lấy tận năm vạn thượng phẩm thần thạch?

- Cái gì? Vừa rồi ngươi nói là trung phẩm thần thạch?

Lúc này Diệp Hạo mới phản ứng được.

Hoá ra là do bản thân nhầm lẫn.

Lão giả kia nhìn thấy không giống nữ tử tầm thường, trên mặt tràn đầy bất an.

- Là hắn chủ động cho ta.

- Vậy ngươi cũng không nên che giấu sự thật là nhận tiền chứ.?

Trên mặt nữ tử kia tràn đầy chính khí nói.

Ánh mắt lão giả kia lộ ra vẻ giãy dụa.

Đây đối với hắn mà nói chính là một số tiền lớn.

Hắn đương nhiên không muốn lấy ra.

Thế nhưng hắn lo nếu mình không trả lại tiền, nữ tử xinh đẹp này có lẽ sẽ gây phiền phức tới hắn.

Đúng lúc này Diệp Hạo lại khoát tay áo nói.

- Ngươi đi đi.

lão giả kia nghi ngờ hỏi lịa.

- Ngươi để cho ta đi?

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mời ngươi ăn cơm nữa sao?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

Lão giả kia vội vàng chạy ra xa.

Nữ tử kia vừa định đuổi theo lại bị Diệp Hạo ngăn cản lại.

- Không cần.

- Dưỡng Kiếm hồ này ngay cả bốn vạn trung phẩm thần thạch còn không đáng.

Nữ tử kia lo lắng nói.

0 tốt xấu gì ngươi cũng là Thần Vương đỉnh phong, cũng chỉ là năm vạn thượng phẩm thần thạch mà thôi.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Nhưng mà…

Nữ tử kia còn đang định nói lại bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Còn nữa, ngươi cho rằng đây chỉ là Dưỡng Kiếm hồ bình thường sao?

Nói xong, Diệp Hạo vỗ một cái, Dưỡng Kiếm hồ liền bể nát, tiếp đó một vòng ô quan xuất hiện ở trong tay Diệp Hạo.

- Đây là…hạt giống của Dưỡng Kiếm hồ?

Nữ tử kia không dám khẳng định hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Bên trong hạt giống này ânhr chứa sinh cơ cường đại, bàn về gíá trị cũng không hề thấp hơn năm vạn thượng phẩm thần thạch.

Diệu Ngọc giật mình.

Lúc này nàng mới nhận ra Diệp Hạo không hề nhìn nhầm.

- Vừa rồi là do ta nhiều chuyện.

Diệu Ngọc vừa nói đến đây liền kinh ngạc phát hiện Diệp Hạo lại bóp nát viên hạt giống kia đi.

- Ngươi.

Đúng lúc này một vòng kim quang gai mắt từ trong hạt giống tràn ngập ra, tiếp đó một con chim yến vàng óng ánh từ trong đó bay ra.

- Kim yến?

Diệu Ngọc kích động.

- Kỳ thạat kim yến này phải qua ba ngày nữa mới phá xác mà ra, đáng tiếc là vị đại thúc này lại bán sớm cho ta.

Diệp Hạo cười ha hả. nói.

- Huyết mach của kim yến này rất cao quý.

- Cực hạn có thể đạt tới Thần Vương cảnh trung kỳ.

Diệp Hạo nói xong liền đưa kim yến vào bên trong tiểu thế giới của bản thân, ngay sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào bên trên người Diệu Ngọc.

- Làm sao ngươi biết ta?

- Chuyện này…

Trong lúc nhất thời Diệu Ngọc không biết phải trả lời Diệp Hạo thế nào.

- Là tiểu tử kia nói cho ngươi biết?

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi cũng nghĩ được chuyện gì đã xảy ra.

- Tiểu tử kia đã lấy đồ tốt từ chỗ ta, thế mà vẫn bán ta đi.

Diệu Ngọc giật nảy mình.

- Ngươi… ngươi sẽ không tìm hắn gây phiền phức chứ?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Chuyện này…ngươi có thể buông tha cho hắn được không?

Diệu Ngọc thấp thỏm hỏi.

- Ta lười quản.

Khiến Diệu Ngọc không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói lời này.

- Ta biết ngươi sẽ khoong tìm hắn gây sự mà.

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

- Bởi vì lòng dạ ngươi rộng lớn.

Diệu Ngọc nìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Thế nhưng rất nhiều người đều nói ta có thù tất báo.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

Vì sao những năm này chưa có thế lực nào dám trêu chọc Viêm Hoàng tông, phần lớn cũng là bởi vì Diệp Hạo có thù tât báo.

- Không thể nào.

Diệu Ngọc không tin.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Diệp Hạo lại dời chủ đề.

- Ta tới là để cảm tạ ân cứu mạng của ngươi.

Diệu Ngọc nói xong liền nghiêm túc thi lễ với Diệp Hạo.

Diệp Hạo thản nhiên tiếp nhận lần thi lễ của Diệu Ngọc.

- Được rồi, ngươi cũng đã cảm tạ xong, vậy có thể đi được chưa?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta còn chưa biết tục danh của công tử.

- Diệp Hạo.

- Diệp công tử có phải mới xuất sơn không?

- Đúng vậy.

- Vậy có lẽ có rất niều chuyện ở Đan vực mà ngươi không hiểu rõ.

Diệu Ngọc cười dịu dnagfnois.

- Chuyện này ta có thể cống hiến sức lực. hơn nữa bên người công tử cũng cần có một nha hoàn bưng trà rót nước, ta cảm thấy ta có thể đảm nhiệm công việc này.

Nghe vậy Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ta cũng không dám để ngươi làm nha hoàn của ta, ta lo lắng bị người khác phun nước bọt đến chết đuối.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chuyện này là vinh hạnh của ta.

Trong mắt Diệu Ngọc lấp loé chút tia sáng nói.

- Vẫn nên có duyên gặp lại.

Diệp Hạo nói đến đây liền muốn rời khỏi.

Mà ở lúc này Diệu Ngọc cảm ứng được cái gì đó, nàng móc lệnh bài nhin tin tức ở phía trên, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn lên.

- Diệp công tử, xin công tửu cứu Dược Hương các.

Diệu Ngọc nói xong liền quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Lão tổ Dược Viễn các suất lĩnh đại quân bao vây Dược Hương các, hiện tại đã công phá được đại trận hộ sơn của Dương Hương các.

Diệu Ngọc lo lắng nói.

- Cho ta toạ độ không gian.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Sau khi Diệu Ngọc cho Diệp Hạo toạ độ không gian xong, trên đỉnh đầu của hăn liền xuất hiện một chiếc chiến hạm màu đen.

- Đi.

Sau khi hai người ngồi lên chiếc chiến hạm, chiến hạm lập tức liên kếu với một đầu thông đoạ, chỉ sau mười lần hô hấp đã xuất hiện ở Dược Hương các.

Chiến chiến hạm này chính là chiếc do khí linh hao phí tâm thần vì Diệp Hạo chế tạo chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong.

Chiến hạm Nửa Bước Cấm Kỵ không phải không vào được, nhưng sau khi vào sẽ bị một vài ảnh hưởng.

Về phần Cấm Kỵ cảnh, Diệp Hạo cũng không hề nghĩ qua.

Đan vực lớn không?

Đan vực rất lớn.

Địa phận của Đan vực cũng không hề kém hơn Thần vực.

Nhưng nơi hắn đứng cách Dược Hương các cũng không bao xa, đây cũng chính là lý do vì sao chiến chiến hạm này lại có thể tới nhanh như vậy.

Lúc này toàn bộ đại trận hộ sơn của Dược Hương các đều bị xé rách, toàn thân cao tầng Dược Hương các đều toàn máu tươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận