Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2802: Mọi Thứ Đều Là Vận Mệnh

Đan đạo của Diệp Hạo bây giờ còn vượt qua cả tu vi võ đạo của hắn.

Hiện giờ pháp ấn mà hắn bày lên trên người Lam Thượng khiến thân thể của lam Thượng không thể khép lại.

Mà muốn phá giả pháp ấn của hắn cũng phải có đan sư Thần Hoàng cap cấp mới được.

Đan sư cấp bậc này không phải ai cũng có thể mời được.

Phải biết cho dù là Dược Viễn các, thế lực Thần Hoàng đỉnh phong cũng không có đan sư cấp bậc này.

Tông của Lam Thượng còn chưa bằng Dược Viễn các.

Bởi vậy đời này Lam Thượng cũng đã bị phế rồi.

Nghe vậy trên mặt Lam Thượng tràn đầy hoảng sợ.

Hoàng cấp cao giai?

Đây không phải muốn mạng của mình sao?

Trong đầu hắn không hề nghĩ đến việc trả thù.

Không thấy Quách gia ở trước mặt Diệp Hạo cũng nhận thua sao?

Bên trong tộc hắn cũng chỉ có Hoàng cấp cao giai mà thôi.

- Vừa rồi ngươi cũng nối giáo cho giặc, nể tình ngươi không nhảy ra, ta chỉ đoạt một tay của ngươi.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về hướng một thanh niên khác.

Nói xong cánh tay của người thanh niên kia lập tức bị chém đứt.

Mồ hôi trên trán hắn tuôn ra ào ạt, nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Tạ ân không giết.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Viện trưởng, có thể cho Diệu Ngọc đãi ngộ của đệ tử kim bài được không?

Diệp Hạo chỉ Diệu Ngọc rồi nhìn viện trưởng Đan Đạo học viện nói.

- Ngươi và Diệu Ngọc có quan hệ gì?

- Trên đoạn đường đến Đan Đạo học viện, Diệu Ngọc đã hỗ trợ ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Con người của ta cho tới bây giờ không bao giờ nợ ơn người khác.

- Theo lý thuyết chuyện này là không hợp quy củ, nhưng ta sẽ vì ngươi phá lệ một lần.

Viện trưởng Đan Đạo học viện nói xong liền nhìn về phía trung niên kia nói.

- Tống Vũ, ngươi xử lý đi.

Trung niên kia đáp ứng nói.

- Tuân mệnh.

- Cáo từ.

Diệp Hạo nhìn Diệu Ngọc một cái.

Diệu Ngọc kéo tay Diệp Hạo lịa.

- Ta có thể đi theo ngươi được không?

- Ở trong học viện này nếu ngươi gặp phải phiền phức, cứ đến tìm ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Con mắt Diệu Ngọc ảm đạm xuống, nhưng rất nhanh đã nói khẽ.

- Ta biết rồi.

Viện trưởng Đan Đạo học viện một đường mang theo Diệp Hạo đi đến chỗ ở của hắn.

Khiến Diệp Hạo kinh ngạc rằng nơi ở của Vương Chu lại đơn giản như vậy.

- Diệp Hạo, có phải ngươi cảm thấy rất kinh ngạc?

- Đúng vậy, ai có hể ngờ rằng một Siêu Thoát cảnh lại ở một nơi như thế này chứ?

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Đây chỉ là một căn nhà bình thường.

Dù là đệ tử nội môn của Viêm Hoàng tông, nơi ở cũng tốt hơn rất nhiều so với nơi này.

- Khi đến Siêu Thoát cảnh, ngươi sẽ phát hiện thế gian này cũng không có quá nhiều trợ giúp cho ngươi.

Vương Chu nhẹ nhàng nói.

- Cũng giống như ngươi là một chân long, lại ẩn núp ở bên trong dòng sông nhỏ bé, ngươi vừa đi vừa về giày vò như vậy để làm gì chứ?

Diệp Hạo đang định nói, bỗng nhiên hắn mới nhận ra.

- Chờ đã, ngươi biết thân phận của ta?

- Từ lâu sư tôn đã đoán được ngươi sẽ đến Đan vực.

Vương Chu nghiêm túc gật đầu một cái.

- Đan Tổ để Đan Linh đến chiến trường cũng là bởi vì ta sao?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Đúng vậy.

vương Chu trả lời.

- Thì ra là bẫy nhằm vào ta.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Không ai lại thích bị người khác tính kế.

- Ta có một chuyện không rõ.

Vương Chu nhìn Diệp Hạo một hồi trầm giọng nói.

- Chuyện gì?

- Vì sao ta không thấy tung tích của ngươi ở trong Vận Mệnh Trường Hà?

- Bởi vì ta đã siêu thoát.

- Siêu thoát? Rõ ràng ngươi chỉ mới Thần Hoàng cảnh cơ mà?

- Vận mệnh siêu thoát có liên quan gì tới tu vi chứ?

Lời nói của Diệp Hạo khiến Vương Chu ngây ngẩn cả người, thật lâu sau hắn dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn Diệp Hạo.

- Không hổ là người kinh diễm nhất thiên hạ.

- Cái xưng hô này ta không nhận được đâu.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Kỳ thật sư tôn không hề gài bẫy ngươi.

- Là có ý gì?

Khắp khuôn mặt Diệp Hạo tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Sư tôn nói chuyện ngươi và Đan Linh gặp nhau là vận mệnh an bài, dù sư tôn không an bài, ngươi cũng sẽ gặp Đan Linh ở thời điểm khác.

Vương Chu nhẹ nhàng nói.

- Cũng giống như chuyẹn sư tôn để Đan Linh vào chiến trường, nhưng không pải do vận mệnh chỉ dẫn mà ngươi đung phải Đan Linh sao?

Diệp Hạo biến sắc.

- Đây cũng chính là nguyên nhân mà rất nhiều cường giả đều muốn siêu thoát.

- Hiện tại ta đã siêu thoát nhưng còn không phải vẫn bị các ngươi tính toán sao?

- Điều này nó rõ ngươi không đủ mạnh mẽ.

- Là ý gì?

- Đợi đến khi ngươi trảm quá khứ, lúc đó sẽ không còn ai dám tính toán với ngươi nữa.

- Làm sao có thể trảm đây?

- Chờ đến khi ngươi chân chính đạt đến Siêu Thoát cảnh sẽ biết.

Diệp Hạo trầm mặc.

Vương Chu hiển nhiên biết Diệp Hạo thông qua thủ đoạn đặc biệt mới siêu thoát được.

Nhưng nó cũng có một tác hại.

Không có cách nào chém tới quá khứ.

- Chúng ta sẽ không hỏi chuyện của ngươi và Đan Linh, trước khi su phó rời đi đã nói với ta hãy bật đèn xanh với ngươi.

- Là ý gì?

- Sư tôn cảm thấy thành tựu tương lai của ngươi sẽ vượt qua hắn, bởi vậy sư tôn muốn đầu tư vào ngươi, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?

- Ta cần hoàn thiện đan đạo của ta.

- Được, công pháp bên trong Công Pháp Điện của Đan Đạo học viện sẽ hoàn toàn rộng mở với ngươi.

- Cảm tạ.

Diệp Hạo thật tâm nói.

Hắn biết rõ sức chiến đấu của hắn muốn đột phá, mấu chố ở chỗ Đan Đạo hcoj viện.

- Mang ta đi Công Pháp Điện.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Diệp Hạo không muốn lãng phí thời gian.

- Ta sẽ mang ngươi tới.

Vương Chu nói xong liền xé ráng một không gian, mang teo Diệp Hạo xuất hiện ở một điện phủ tràn đầy sách.

- Có muốn mở thời gian lĩnh vực không?

- 100:1.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Công pháp nơi này rất nhiều.

Nếu xem từng quyển một, có trời mới biết phải xem bao lâu.

Mà mở thời gian lĩnh vực chính là biện pháp tốt nhất.

- Ngươi ở chỗ này xem, sẽ không có ai quất rầy ngươi.

Vương Chu nói xong liền rời khỏi.

Diệp Hạo nhìn bốn phía một hồi rồi lấy đại một cuốn sách ra nhìn.

Bây giờ hắn chỉ xem sách qua loa đại khái mà thôi.

Thứ hắn lấy chính là nội dung cốt lõi của quyển sách để nhập vào bên trong đại đạo của mình.

Một quyển sách!

Mười quyển sách!

Trăm quyển sách!

Khi Diệp Hạo đang ở bên trong Công Pháp Điện say sưa xem sách, rất nhiều đệ tử Đan Đạo học viện đều đang tìm Diệp Hạo.

Toàn bộ đệ tử Đan Đạo học viện đều biết bên trong học viện có một tên có tư chất và tiềm năng nghịch thiên, quan trọng hơn là phía sau người này có khả năng có một Siêu Thoát cảnh bảo kê.

Siêu Thoát cảnh!

Toàn bộ Đan vực ngoại trừ Đan Đạo học viện đã có cường giả Siêu Thoát cảnh ra, dù là thế lực đứng đầu cũng không hề có.

Dưới tình huống này ai mà không muốn nịnh bợ Diệp Hạo cơ chứ?

Đáng tiếc rằng Diệp Hạo lại mất tích.

Hôm nay Diệp Hạo vẫn đang đọc sách như thường lại nghe được thấy tiếng đàm luận của mấy thiếu nữ.

- Ta thật sự không hiểu, Diệu Ngọc có tư cách gì mà có được kim bài đệ tử?

- Còn không phải bởi vì người ta tốt số sao? Ai bảo người ta nửa đường gặp được vị kia cơ chứ?

- Gặp được thì đã sao? Cũng chỉ có thể lấy được thân phận kim bài đệ tử, ngươi xem đi có kim bài đệ tử nào để mắt đến nàng không?

- Đúng vậy, so thực lực cũng không có thực lực, so bối cảnh lại càng không có bối cảnh.

- Ta nghe nói hai ngày trước nàng bị Niệm Lan đả thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận