Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2803: Lấn Tới Cửa

- Đây là sự thật, là ta tận mắt nhìn thấy.

- Chẳng lẽ niệm Lan không lo vị kia tìm tới cửa sao?

- Thứ nhất, vị kia đã trả hết nhân tình cho Diệu Ngọc, ngươi nghĩ hắn sẽ ra mặt giúp Diệu Ngọc sao? Thứ hai, Niệm Lan là quang minh chính đại khiêu chiến, dù là vị kia cũng không thể làm gì được.

Nghe đến đây tâm thần Diệp Hạo khẽ động, hắn vung tay lên liền lập tức rời khỏi thời gian lĩnh vực.

- Hiện giờ Diệu Ngọc ở đâu?

Diệp Hạo ở cùng một phòng với những cô gái này, nhưng bọn họ ở không gian khác nhau.

Diệp Hạo có thể nhận thấy các nàng, nhưng do trở ngại về tu vi nên các nàng lại không thể nhìn thấy Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Mấy nữ tử kia nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ta chính là vị kia trong miệng các ngươi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Nghe vậy đám nữ kia đều chấn động.

- Ngươi dẫn ta đi tới nơi ở cửa Diệu Ngọc.

Diệp Hạo chỉ vào một nữ tử nói.

- A. Được.

Nữ tử bị chỉ nói gấp.

Rất nhiều đệ tử trong học viện cũng đang thảo luận về việc tương lai Diệp Hạo có lẽ sẽ đạt tới Siêu Thoát cảnh.

Siêu Thoát cảnh đấy.

Có thể có một chút quan hệ với người như vậy cũng có thể hãnh diện cả đời.

Bên trong một gian phòng nhỏ!

Diệu Ngọc suy yếu nằm ở trên giường, nàng thỉnh thoảng ho khụ mọt tiếng.

- Khụ khụ khụ, ngươi có thể ra ngoài ho được không?

Lúc này một âm thanh oán trách vang lên ở trong phòng.

- Đúng vậy, ở trong phòng này không phải chỉ riêng một mình nàng.

Một thanh âm âm dương quái khí cũng phụ hoạ.

- Rõ ràng là đệ tử kim bài, tại sao lại phải chen chúc cùng chúng ta? Ngươi có phải bị bệnh không vậy?

Nữ tử thứ ba lạnh lùng nói.

Trên mặt Diệu Ngọc tràn đầy ngượng ngùng.

- Thật…thật xin lỗi, ta sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến các ngươi.

Vừa dứt lời, Diệu Ngọc lại ho lên.

Mà lần này ho một lúc lâu, đợi đến khi nàng xoè bàn tay ra, một bã máu tươi đã dính đầy lòng bàn tay nàng.

- Cút ra ngoài.

- Ngươi làm ảnh hưởng đến chúng ta.

- Ngươi cam đoan như thế đó hả?

Ba người cùng phòng Diệu Ngọc tức giận, các nàng nhao nhao đứng lên, đi tới bên người Diệu Ngọc.

Đáy mắt Diệu Ngọc loé lên tia thê lương, nàng chống người muốn đứng lên.

- Ta sẽ ra ngoài.

- Vậy để chúng ta giúp ngươi một tay.

Một nữ tử dáng dấp cay nghiệt nói xong liền nắm tóc Diệu Ngọc lên.

Trên mặt Diệu Ngọc tràn đầy thống khổ.

Hai nữ nhân khác cũng cầm lên hai đùi của Diệu Ngọc, mở cửa lớn ra rồi ném nàng ra ngoài.

Mắt thấy chuẩn bị té xuống mặt đất lại bị một cái ôm ấm áp vào lòng, tiếp đó Diệu Ngọc nghe được thanh âm như đang trong mơ vang lên trong tai nàng.

- Không sao chứ?

Nước mắt của Diệu Ngọc lập tức rơi xuống.

Nhìn thấy Diệu Ngọc khóc lớn, trong lòng Diệp Hạo cũng rất tự trách.

Hắn không ngờ rằng ngày hắn ra mặt cho Diệu Ngọc lại đưa tới hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Diệp Hạo vừa mới kiểm tra lập tức phát hiện ngũ tạng lục phủ của Diệu Ngọc đều đã bị trọng thương, thậm chí kinh mạch của nàng còn bị một tia lực lượng âm hàn làm bế tắc.

Kinh mạch bị ngăn cảm, làm sao có thể chữa thương được chứ?

- Là ai ra tay?

Diệp Hạo âm trầm nói.

Đều là đồng môn mà ra tay như thế thì cũng không thể dùng hai chữ quá phận để hình dung đủ.

- Niệm Lan.

- Vì sao Niệm Lan lại muốn nhằm vào ngươi?

- Nàng là biểu tỷ xa của Quách Hoài.

- Tự tìm cái chết sao?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Nàng ta ở chỗ nào?

- Nàng ta là đệ tử kim bài.

Diệu Ngọc thấp giọng nói.

- Đệ tử kim bài?

Diệp Hoạ lập tức hiểu đệ tử kim bài chắc chắn sẽ không ở chỗ này.

- Ta giúp ngươi chữa thương.

Diệp Hạo nói xong liền độ cho Diệu Ngọc một đoàn bản nguyên đan khí, thương thể của nàng khôi phục với tốc độ khủng khiếp.

Mà lúc này Diệp Hạo cũng nhìn về phía ba người bạn cùng phòng với Diệu Ngọc.

- Ta nghĩ Diệu Ngọc không hề đắc tội với các ngươi nhỉ? Các ngươi lại xem nàng như rác rưởi mà ném đi?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn ba cô gái kia nói.

- Ngươi nói xem ta nên xử lý các ngươi thế nào đây?

Cả ba cô gái đều bị doạ sợ.

Các nàng nhận ra nam tử trước mặt là ai.

Đệ tử thần bí nhất trong học viện.

Các nàng có thể là đối thủ được sao?

- Chúng ta nhất thời bị quỷ ám ảnh nên mới vậy.

- Mong ngươi cho chúng ta một con đường sống.

- Có thể tạm tha một lần được không?

Ba cô gái phán đoán rất nhanh, các nàng biết nếu Diệp Hạo giết các nàng, học viện hẳn sẽ không hỏi tới.

Thật sự là do giá trị của Diệp Hạo quá lớn.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi vung tay lên, ba đạo kình lực tràn vào bên trong thân thể của các nàng.

Thân thể của ba thiếu nữ không ngừng run lên, ngay sau đó trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

- Ta chỉ phong ấn kinh mạch của các ngươi mà thôi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Mười năm sau phong ấn sẽ tự biến mất, đương nhiên các ngươi cũng có thể tìm cao thủ phá giải, nhưng đến lúc đó cũng không phải là chuyện của mười năm.

Ba thiếu nữ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được cảm xúc khổ sở.

Mười năm.

Có nghĩa là trong vòng mười năm các nàng không thể tiến thêm.

Phải biết đây chính là đại thế trước nay chưa từng có.

Thời gian mười năm đủ để cho các nàng kém tu sĩ cùng cấp vài bậc.

Cho tới bây giờ tu hành đều là một bước nhanh, từng bước nhanh.

Nhưng các nàng cũng không dám nói gì.

- Khôi phục thế nào rồi?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Diệu Ngọc nói.

- Đã gần như hoàn toàn khôi phục.

Diệu Ngọc ôn nhu nói.

- Vậy đi tìm Niệm Lan.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Được.

Diệu Ngọc gật đầu một cái.

Chỗ ở của đệ tử kim bài hoàn toàn khác biệt so với chỗ ở của đệ tử ngân bài.

Đệ tử ngân bài là bốn người một phòng, mà đệ tử kim bài thì là mỗi đệ tử sẽ có một gian nhà riêng.

Niệm lan đang ở trong phòng ngộ đạo bỗng nghe được một lời nói lạnh như băng.

- Niệm Lan, cút ra đây.

Sắc mặt Niệm Lan lập tức trầm xuống.

Niệm Lan này đã lăn lội không ít năm ở Đan Đạo học viện, dù là những đệ tử đứng đầu kia cũng sẽ không nói với nàng như thế.

Nàng nổi giận đùng đùng đi ra.

- Là con chó nào đang sủa?

Nói xong câu đó, Niệm Lan liền ngây ngẩn cả người.

Diệp Hạo?

Tại sao lại là hắn?

Mà những đệ tử ở các gian nhà xung quanh cũng đồng loạt đi ra.

Khi ọn hắn nhìn thấy một màn trước mắt, ánh mắt nhìn Niệm Lan cũng tràn đầy thương hại.

- Ngươi nói ta sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- ta không biết đó là ngài.

Niệm Lan nói gấp.

- Có phải hay không đều không hề quan trọng, hôm nay ta tới cửa là muốn xử lý cho xong chuyện này.

Diệp Hạo nhìn Niệm Lan nói.

- Diệu Ngọc là do ngươi đánh?

Ánh mắt Niệm Lan loé lên một hồi nói.

- Đúng.

- Vậy ta đánh ngươi một lần, ngươi có dị nghị gì không?

- Ta cự tuyệt!

- Ngươi cự tuyệt?

- Đúng, ta cự tuyệt.

Diệu Ngọc thấp giọng nói.

- Dựa theo quy củ của học viện, trừ phi hai bên đều đồng ý mới có thể giao thủ.

- Vậy ngươi….

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

Ngươi rõ ràng không phải là đối thủ của Niệm Lan, vậy ngươi xuất thủ làm gì?

- Nàng nói khích ta, trong lúc nhất thời ta không nhịn được.

- Vậy ta cũng nói khích nàng.

- Như vậy không được.

Diệu Ngọc gnhe Diệp Hạo nói vậy mới cười khổ nói.

- Nếu như vậy, hình tượng của ngươi còn có cần không thế?

Bạn cần đăng nhập để bình luận