Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2807: Bất An

Không chào đón!

Đan Linh là người kiêu ngạo cỡ nào?

Nàng liên tục chủ động nhiều lần, tuy nhiên ngay cả cái tên của Diệp Hạo cũng không biết.

Nàng làm sao có thể không hiểu nguyên do cơ chứ?

- Hắn dựa vào cái gì mà không chào đón ngươi?

Như Dật Tiên nghe đến đây liền tức giận.

- Đúng vậy, hắn cho là hắn là ai cơ chứ?

Trác Hiểu Linh bênh vực Đan Linh.

- Ngươi đứng lại đó cho ta.

Khiến Đan Linh không ngờ rằng Như Dật Tiên nóng nảy đã trực tiếp gọi Diệp Hạo lại.

Diệp Hạo nghi hoặc quay người.

- Ngươi đang gọi ta sao?

Như Dật Tiên nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Ngươi tên gì?

- Ta tên gì cần phải nói cho ngươi biết sao?

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

- Sao lại không dám nói?

Diệp Hạo quan sát Như Dật Tiên một vòng rồi nói.

- Vóc dáng rất khá, có hứng làm thị nữ của ta không?

- Tên chết tiệt.

Như Dật Tiên đi lên đánh một quyền về phía Diệp Hạo.

- Dật Tiên, dừng tay.

Đan Linh biến sắc.

Diệp Hạo há lại dễ đối phó.

Phải biết mạnh như Kiếm Cao Ca còn không đỡ nổi một quyền của Diệp Hạo.

- Công tử, cẩn thận.

Diệu Ngọc nói xong liền muốn ra tay, nhưng lại bị Diệp Hạo ngăn lại.

Bịch một tiếng, nắm đấu của Như Dật Tiên đánh vào trên ngực Diệp Hạo.

Nhưng Như Dật Tiên lại cảm giác một quyền này của mình đánh trúng thần kim.

Đau nhức!

Như Dật Tiên mơ hồ cảm thấy ngón tay của đã bị bể nát.

- Ngươi… ngươi…

Như Dật Tiên nhìn Diệp Hạo,không biết vì sao trong lòng lại ấm ức.

Diệp Hạo cũng bị hoang mang.

Mắt ngươi đỏ lên làm cái gì.

- Ta nói nè, muội muội ngươi không thể như thế được.

Diệp Hạo im lặng nói.

- Là ngươi đánh ta, tại sao bây giờ lại làm như ta đang chọc ghẹo ngươi vậy?

- Là ngươi chọc ghẹo ta.

Như Dật Tiên trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta chọc ghẹo ngươi chỗ nào chứ?

- Ngươi không cho ta biết tên ngươi chính là đang chọc ghẹo ta.

- Cố tình gây sự.

Nói xong Diệp Hạo liền cầm bàn tay nhỏ bé của Diệu Ngọc rồi xé rách không gian rời khỏi.

Mà lúc này đám nữ Đan Linh cũng chạy đến bên người Như Dật Tiên.

- Dật Tiên, ngươi không sao chứ?

Đan Linh lo âu nói.

Nhu Dật Tiên mở bàn tay ra, chit thấy cả năm ngón tay đều đã bị gãy, lúc này còn đang tràn máu tươi ra.

- Thân thể của hắn cũng quá mạnh rồi.

Trác Hiểu Linh trợn mắt há hốc mồm nói.

- Phải biết hai người các ngươi chỉ cách nhau một cảnh giới mà thôi.

- Vừa rồi có khi gia hoả đó vận dụng thần thông cũng nên.

Như Dật Tiên suy nghĩ một chút nói.

- Không có.

Đan Linh nghiêm mặt nói.

- Sao ngươi lại khẳng định như vậy?

- Bởi vì vừa rồi ta không hề cảm nhận được bất luận chấn động thần thông nào.

Đan Linh đón nhận ánh mắt của Như Dật Tiên, nghiêm túc nói.

- Ta nghĩ điểm ấy ta có thể thấy rõ.

- Không thể nào.

Như Dật Tiên hoảng sợ nói.

- Có một việc ta không nói cho các ngươi biết.

Đan Linh vung tay lên liền ngăn cách không gian bốn phía ra.

- Chuyện gì?

Như Dật tiên hứng thú hỏi.

- Một năm trước Kiếm Cao Ca đã từng khiêu khích hắn, kết quả vị này áp chế tu vi đến cùng cấp độ với Kiếm Cao Ca, các ngươi đoán xem Kiếm Cao Ca có thể chống đỡ được bao nhiêu chiêu?

- Kiếm Cao Ca chính là cao thủ đệ nhất trong thế hệ trẻ, ta nghĩ dù sao cũng phải kiên trì được tám mười chiêu gì đấy.

Như Dật Tiên suy nghĩ một chút nói.

- Tám mười chiêu? Ngươi có phải đã quá xem thường Kiếm Cao Ca rồi không? Ta nghĩ cũng phải cỡ ba mươi, năm mươi chiêu gì đó.

Chu Nhã Ngọc cắt đứt lời Như Dật Tiên.

- Thực lực của Kiếm Cao Ca rất cao thâm, cho dù là Đan Linh cũng bại trong tay hắn, ta nghĩ dù sao cũng phải ngoài trăm chiêu.

Trác Hiểu Linh cẩn thận nghĩ một hồi mới nói ra kết luận của mình.

- Nếu Kiếm Cao Ca nghe được lời đánh giá của các ngươi, có lẽ hắn sẽ xấu hổ đến chết mất.

Đan Linh vừa cười vừa nói.

Nghe vậy sắc mặt đám người Như Dật Tiên đều thay đổi.

Các nàng nghĩ tới một khả năng.

- Không lẽ Kiếm Cao Ca chỉ giữ vững được hai, ba chiêu thôi sao?

Như Dật tiên thấp thỏm hỏi.

- Nói chính xác thì ngay cả một chiêu hắn cũng không thể tiếp nổi.

Đan Linh nhẹ nhàng nói.

- Hắn chỉ điểm ra một chỉ, cũng chưa chân chính ra tay, Kiếm Cao Ca liền quỳ.

Cái gì?

Đám người Như Dật Tiên đều bị hù doạ.

Một chiêu cũng không tiếp nổi?

Có cần phải mạnh như vậy không?

- Ngươi nghĩ hắn mạnh hơn hay vị hôn phu của ngươi mạnh hơn?

Trác Hiểu Linh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Chuyện này không thể so sánh được.

Đan Linh nghĩ một hồi vẫn lắc đầu một cái.

- Vị hôn phu của ngươi mạnh như vậy sao?

- Cũng cỡ đó.

Đan Linh không thể xác định nói.

Nàng biết Diệp Hạo chiếm được Tiểu Lục Đạo Luân Hồi đan, nhưng cụ thể hắn có thể tăng lên đến mức nào, Đan Linh không thể biết được.

Nhưng chẳng hiểu sao Đan Linh lại mơ hồ cảm thấy Diệp Hạo có lẽ sẽ kém hơn vị này.

- Tại sao ta lại có ý nghĩ ngày?

Đan Linh lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó nàng liền xoá đi ý nghĩ này.

- Hắn nhất định sẽ đến tìm ta.

Đan Linh kiên định nói.

Sâu trong thương khung.

Diệp Hạo mang theo Diệu Ngọc đi đến sâu trong thương khung để độ kiếp.

Có đồ vật mà Diệp Hạo chuẩn bị cho nàng, Diệu Ngọc thuận lợi vượt qua lôi kiếp.

- Bây giờ ngươi đi Long sào tu hành.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi không đi sao?

Diệu Ngọc hoảng hốt.

- Một năm này ở bên trong Long Sào ta không hề tăng lên chút nào.

Diệp Hạo nhìn Diệu Ngọc nói.

- Tiếp tục ở Long sào cũng không hề có ý nghĩa gì.

Diệu Ngọc còn đang định nói, Diệp Hạo lại nói tiếp.

- Lệnh bài của ta còn có thể ửo trong đó mấy cục năng, bởi vậy ngươi không cần lo lắng thời gian không đủ.

- Ta.

- Đợi đến lúc có thời gian rảnh rỗi ta sẽ tới Long sào tìm ngươi.

- Được.

Dù trong lòng lưu luyến nhưng Diệu Ngọc vẫn trở về Long sào.

Còn Diệp Hạo lại tiếp tục đến Công Pháp Điện để nghiên cứu công pháp.

Dù tốc độ đọc sách của Diệp Hạo rất nhanh, nhưng cũng phải dùng mười năm để ghi nhớ hết.

Vấn đề là ghi lại cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn.

Diệp Hạo còn cần phải thông hiểu nội dung của những công pháp đó.

Vì vậy cần phải có nhiều thời gian hơn.

Mười năm!

Hai mươi năm!

Ba mươi năm!

Diệp Hạo đã ở trong Công Pháp Điện hơn một trăm năm.

Mà đống công pháp này, ngay cả một phần mười Diệp Hạo còn chưa hiểu thông.

- Xem ra còn cần chín trăm mới có thể được.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Nhưng hắn cũng không quan tâm.

Phải biết lúc này hắn đang ở trong thời gian lĩnh vực.

ở nơi này một trăm năm cũng tương đương với ở ngoài một năm mà thôi.

Nhưng nó sẽ tạo chút ảnh hưởng đến khí huyết của hắn.

Còn đối với căn cơ lại không đến mức đó.

Dù sao nội tình của hắn vẫn còn đó.

- Tiếp tục tu hành.

….

Đan Mặc môn!

Thân là thế lực đỉnh cấp của Đan vực, không có người nào dám đánh chủ ý vào tông môn.

Thế nhưng không biết vì sao hôm nay tổ sư Đan Mặc môn, Mặc Huyền lại cảm thấy cực kỳ bất an.

Hắn lập tức thôi diễn.

Phải biết Mặc Huyền chính là Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong.

Đến cảnh giới này, cái gì hắn cũng có thể xem được một ít.

Thế nhưng lúc Mặc Huyền thôi diễn lai kinh ngạc phát hiện bên trong vận mệnh trường hà lại là một mớ hỗn độn.

Không có cách nào thôi diễn được.

- Đây là có ngươi che đậy thiên cơ hay là….?

Mặc Huyền hãi hùng khiếp vía.

Dù là loại này, đối với Đan Mặc môn đều không phải là chuyện tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận