Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2809: Diệu Ngọc Cầu Cứu

- Đến?

Vương Chu phủi bụi rồi đứng lên.

Thân ảnh của hắn lập tức xuất hiện phía trên Đan Mặc môn.

Hắn từ trên cao nhìn xuống thân ảnh toàn thân tràn ngập huyết khí phía dưới.

- Mặc Huyền.

Vương Chu nhẹ nhàng thở dài nói.

Mặc Huyền dù gì cũng là lão hữu của Vương Chu.

Đáng tiếc rằng bây giờ lại trở thành một huyết thi.

Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn Vương Chu, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.

- Cút xuống cho ta.

Vù!

Mặc Huyền hoá thành ánh sáng ngút trời vọt tới Vương Chu.

Vương Chu không khỏi nheo hai mắt lại.

Hai tay hắn xẹt qua tạo thành chấn động huyền ảo, tiếp đó mọt chữ Đan hình thành giữa không trung.

Bịch một tiếng, thân ảnh Mặc Huyền đã đụng mạnh vào chữ Đan kia, nhưng chữ Đan kia ngay cả một lần hô hấp cũng không thể kiên trì được mà nhanh chóng vỡ nát.

Đồng thời khí thế của Mặc Huyền cũng bị ngăn trở.

- Giết.

Không nói nhiều, Mặc Huyền lần nữa vọt tới Vương Chu.

Vương Chu ở giữa không trung va chạm với Mặc Huyền.

Toàn bộ thiên địa lập tức bị sụp đổ.

Phương viên mười vạn dặm, toàn bộ sinh linh đều bị tiêu diệt.

Không có bất kỳ thứ gì tồn tại được.

Vương Chu cũng phải nhíu mày.

Loại va chạm này thực sự quá khủng bố.

Nếu cứ ở nơi này tiếp tục đánh, chỉ sợ toàn bộ Đan vực đều có thể đánh nát.

Nghĩ như vậy Vương Chu liền hoá thành một mũi tên đánh tới Mặc Huyền.

Ầm!

Một quyền liền bức Mặc Huyền phải rút lui sâu trong thương khung mươi vạn dặm.

Ầm!

Một cước lại bức Mặc Huyền vào trâu trong thương khung thêm mười vạn dặm.

Liên tiếp mười mấy chiêu, Vương Chu cuối cùng cũng đã dồn Mặc Huyền ra bên ngoài Đan vực.

Mà lúc này Vương Chu rốt cục cũng thở dài một hơi.

- Đan sư các ngươi thiên sinh không am hiểu chiến đấu, vừa rồi chủ động phát động tiến công, chắc hẳn đã tiêu hao không ít nhỉ?

Lúc này ánh mắt Mặc Huyền lộ ra sắc thái đỏ tươi, cười lạnh nói.

Sắc mặt Vương Chu trầm xuống.

Tâm tư của hắn bị xem thấu?

- Nếu ta không phối hợp với ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể thoải mái mà bức ta đến bên ngoài Đan vực sao?

Mặc Huyền nói tiếp.

- Loại tiêu hao này đối với ta vốn không tính là cái gì cả.

Vương Chu không thèm để ý nói.

- Thực lực giữa ta và ngươi tương đương nhau, chỉ một chút tiêu hao đó đủ để khiến ngươi phải bỏ mạng rồi.

Mặc Huyền ha ha cười nói.

- Ngươi cũng phải có bản lĩnh này đã.

Vương Chu lạnh lùng nói.

- Thức tỉnh, đi thôn phệ sinh linh của thế giới này.

Mặc Huyền nói xong, từng thân ảnh từ sâu trong lòng đất bò ra.

Trên thân những thân ảnh này tràn ngập khí tức huyết sát, trong mắt chỉ là khát máu và dữ tợn.

Sau khi bọn họ leo ra khỏi lòng đất lập tức công kích tới sinh linh vùng đất này.

Phàm là tu sĩ bị giết đều hoá thành huyết thi.

Bởi vậy trong thời gian ngắn ngủi đã có một nhóm lớn tu sĩ bị lây bênh.

Nó giống như một trận ôn dịch, nhanh chóng quét sạch toàn bộ Đan vực.

- Ta biết mấy năm này Đan vực vẫn luôn điên cuồng tăng thực lực bản thân lên, nhưng ngươi cho rằng những năm này ta không làm gì sao?

Mặc Huyền nhìn Vương Chu đang tái mét cười to nói.

Vương Chu nhìn ra những huyết khôi xuất thế này đều là đệ tử của Đan Mặc môn.

Nhưng lúc này toàn bộ bọn họ đều là huyết thi.

Mà tổng bộ của Đan Mặc môn, số lượng đệ tử cũng hơn mấy ngàn vạn.

Những huyết thi này đủ để khiến cho thiên hạ loạn lạc.

- Tống Vũ, chuyện ở Đan vực cho ngươi toàn quyền quyết định.

Vương Chu bí mật truyền âm nói.

Tống Vũ chính là truyền nhân mà Vương Chu bồi dưỡng, đồng thời cũng là phó viện trưởng của học viện.

Tống Vũ nhìn chỗ sâu trong thương khung một cái rồi quyết định nhanh chóng ban bố mệnh lệnh.

Liên quân tản ra bốn phía Đan vực giết chết huyết thi, đồng thời hắn cũng ra lệnh cho các tông môn phái ra cường giả của mình đến giết huyết thi.

Cũng may rằng các tông môn thấy được mức nguy hại của huyết thi, bởi vậy không hề có tông môn nào làm việc qua loa.

Một cuộc chiến trước nay chưa từng có mở ra.

Chỉ là khiến các tông môn cảm thấy bất an rằng huyết thi càng đánh càng nhiều.

- Đệ tử của các tông môn đều có thể bị lây bệnh, lúc bọn họ xuất thủ sẽ có cố kỵ.

- Nếu cứ như vậy Đan vực của chúng ta không thể thắng được.

- Nói thật dễ nghe, thê tử của ngươi, trưởng bối của ngươi, trở thành huyết thi, ngươi có thể ra tay được không?

- Chủ yếu là cái quần thể huyết thi này thực sự quá to lớn, hơn nữa còn có một bộ phận huyết thi chuyên mộ đi truyền nhiễm.

- Ta cảm thấy quan trọng nhất vẫn nên nghĩ cách xử lý thi thể, chỉ cần người bị huyết thi giết chết nhất định sẽ bị nhiễm bệnh, chúng ta ngoại trừ việc đốt cháy cũng không còn biện pháp gì khác.

- Nhưng trên chiến trường nào có thời gian xử lý cơ chứ?

- Chẳng lẽ Đan vực chúng ta không thể nghiên cứu ra thứ có thể nhằm vào huyết thi sao?

- Đan Đạo học viện đã tiến hành nghiên cứu huyết thi, chỉ là muốn tìm ra biện pháp cần phải có thời gian.

- Huyết thi vẫn luôn không có cách giải đấy, Đan Đạo học viện có một bộ phận chuyên môn phụ trách nghiên cứu huyết thi. Những năm này đều không hề có bất kỳ thành tích gì, chẳng lẽ ngươi lại đi trông cậy bây giờ có thể nghiên cứu ra? Muốn đối phó với huyết thi, ngươi chỉ có thể toàn lực ra tay thôi.

- Đúng vậy, đây là trận chiến ngươi không chết thì ta vong.



Diệp Hạo như đã bị Đan Đạo học viện quên lãng.

Thẳng cho đến ngày hôm nay, lệnh bài của hắn vang lên.

Cầm lên lệnh bài, đọc được dòng tin nhắn phía trên, sắc mặt Diệp Hạo lập tức biến đổi.

Thân hình Diệp Hạo loé lên liền đi ra khỏi thời gian lĩnh vực, trùng hợp là trước mặt hắn là Như Dật Tiên.

- Là ngươi?

Như Dật Tiên kinh ngạc nói.

- Huyết vực xâm lấn?

Diệp Hạo nhìn Như Dật Tiên nói.

- Bây giờ ngươi mới biết sao?

Như Dật Tiên trợ mắt hốc mồm.

Xin nhờ, Huyết vực đã xâm lấn được tám năm rồi!

- Những năm này ta đều bế quan ngộ đạo.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Như Dật Tiên nhanh chóng kể lại mọi chuyện phát sinh những năm này một lần.

- Ý của ngươi là địa phận của Đan vực đã bị xâm chiếm một phần ba?

Diệp Hạo bị choáng váng.

Bị chiếm một phần ba là khái niệm gì?

- Những năm này huyết thi càng đánh càng nhiều, thật sự không có cách nào.

Như Dật Tiên cười khổ nói.

- Dù các tông môn hợp tác vẫn bị kích phá dần.

Chỗ khó nhất của huyết thi đó chính là lây nhiễm.

Nếu không có cách nào khống chế cục diện, như vậy mọi người đều sẽ bị nhiễm.

- Học viện có nghiên cứu ra biện pháp nhằm vào huyết thi không?

- Không có.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta đi một chuyến đến Dược Hương các.

Sở dĩ Diệp Hạo thức tỉnh là bởi vì Diệu Ngọc nhắn cho hắn một tin cầu cứu.

- Dược Hương các?

Như Dật Tiên suy nghĩ một chút liền nói.

- Hình như Dược Hương các sắp bị chiếm rồi.

- Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ cách cứu viện sao?

Diệp Hạo nhìn Như Dật Tiên nói.

- Làm sao cứu viện được đây? Bây giờ đều là từng người tự chiến.

Như Dật Tiên bất đắc dĩ nói.

Diệp Hạo nhìn Như Dật Tiên mọt cái rồi quay người rời khior.

Sau đi ra khỏi Đan Đạo học viện, Diệp Hạo lập tức triệu hồi ra một chiếc chiến hạm màu tím.

Chiến chiến hạm này phảng phất như một u linh, dù không tản ra chấn động mạnh nhẽ, từ xa nhìn lên một cái đều có cảm giác run sợ.

Nửa Bước Cấm Kỵ!

Chiếc chiến hạm này cũng là do khí linh kia chế tạo ra.

Mà chiếc chiến hạm này cũng là chiếc có cấp bậc cao nhất mà Diệp Hạo mang theo.

Về phần chiến hạm Cấm Kỵ cấp lại không thể mang vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận