Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2810: Chiến Hạm Hiển Uy

- Khởi động toàn lực.

Nghe theo Diệp Hạo hạ mệnh lệnh, chiếc chiến hạm Nửa Bước Cấm Kỵ lập tức hoá thành một tia sáng vọt tới Dược Hương các.

Cùng lúc đó Dược Hương các đang đứng trước nguy cơ nghiêm trọng nhất.

Huyết thi rậm rạp chằng chịt không ngừng đánh vào đại trận hộ sơn của Dược Hương các.

Dù các cao thủ của Dược Hương các ra tay toàn lực nhưng đại trận hộ sơn vẫn lung lay sắp đổ.

- Đại trận hộ sơn mà Diệp công tử bố trí cũng không thể ngăn cản được bao lâu nữa.

Lý mễ nhìn ánh sáng ảm đạm của đại trận hộ sơn, nghiêm túc nói.

- Tổ sư, chúng ta phải chuẩn bị rút lui.

Các cao thủ Dược Hương các trầm mặc một hồi nói.

- Căn cơ của Dược Hương các chúng ta ở đya, chúng ta có thể lui đi đâu cứ?

Lý mễ khổ sở nhìn cao thủ Dược Hương các, khẽ thở dài nói.

- Tổ sư, chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong cũng không thể chịu nổi nữa.

Đúng lúc này Diệu Ngọc nói.

- Cái gì?

Nghe vậy, sắc mặt của các cao thủ Dược Hương các đều đại biến.

Lúc đầu nàng còn còn trông cậy vào chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong thủ thắng sau đó mới nghĩ cách cứu viện tông môn.

Hiện tay xem ra ngay cả chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong cũng không thể tự vệ nổi.

- Ai có thể ngờ rằng một lần xuất thủ lại có tới hai cường giả Hoàng cấp đỉnh phong cơ chứ?

Diệu Ngọc khổ sở nói.

Trước đó Dược Hương các còn chưa bị thôn phệ, đa phần đều nhờ chiếc chiến hạm này.

- Diệu Ngọc, ngươi đã cầu cứu Diệp công tử chưa?

Một vị trưởng lão Dược Hương các mở miệng nói.

- Những năm này hình như Diệp công tử đều đang bế quan, nói thật nhiều năm rồi ta cũng không gặp hắn.

Diệu Ngọc lắc đầu.

- Phải làm sao mới ổn đây?

Cao thủ Dược Hương các vừa nói đến đây lập tức cảm ứng được thứ gì đó, chỉ thấy đại trận hộ sơn mênh mông kia bị bể nát, tiếp đó từng huyết thi lao đến phía các nàng.

- Không tốt, đại trận hộ sơn bị phá.

Diệu Ngọc hoảng sợ nói.

- Mọi người theo ta xuất thủ, tuyệt đối không thể để huyết thi đột phá phòng tuyến.

Âm thanh của Lý mễ vừa rơi xuống, đồng thời một bày tay vỗ về phía trước, mấy ngàn huyết thi trước một chưởng của nàng đều bị diệt sạch.

Mấy người Diệu Ngọc cũng nhao nhao xuất thủ ngăn cản huyết thi.

Ai cũng biết rõ tầm quan trọng của phòng tuyết.

Một khi phòng tuyết bị đánh vỡ cũng coi như kết thúc.

- Không cần tiết kiệm chiến đấu khí giới, có bao nhiêu cứ ném hết cho ta.

Lý Mễ đỏ mắt quát.

Chỉ là rất nhanh đám người Lý Mễ đã nhận ra đại trận hộ sơn mà Diệp Hạo bày ra đáng sợ cỡ nào?

Bởi vì Lý Mễ kết hợp với đại quân tinh nhuệ của tông môn ngay cả mười cái hô hấp còn không thể kiên trì được đã bị đột phá.

Một bữa thịnh yến.

Đúng vậy.

Một khi phòng tuyết bị đột phá, bọn họ cũng không có cách nào chống lại những huyết thi không sợ chết kia.

Toàn thân huyết thi đều có độc tố, miễn là ngươi bị tổn thương một chút, lập tức ngươi sẽ bị nhiễm độc, sau đó trở thành một thành viên của quân đoàn huyết thi.

Đám người Diệu Ngọc không ngừng xuất thủ nhưng vẫn không thể làm nên được chuyện gì.

Bởi vì huyết thi vẫn luôn dần gia tăng, mà số lượng gia tăng đều là đệ tử đồng môn.

A!

Diệu Ngọc bi phẫn hét to.

Mà đúng lúc này một huyết thi lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Diệu Ngọc, móng tay sắc bén cào tời nàng.

- Diệu Ngọc, cẩn thận.

Lý Mễ liếc thấy một mà lập tức hô to.

Diệu Ngọc theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Khi nàng đang nghĩ cách tránh né, bỗng một tấm võng lớn màu đỏ ngòm bao phủ Diệu Ngọc lại.

Sắc mặt Diệu Ngọc tay đổi.

Kết thúc!

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong lòng Diệu Ngọc.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia kim quang sáng chói bao phủ huyết thi sau lưng nàng.

Huyết thi ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra đã bị hoá thành tro bụi.

Chuyện gì thế này?

Diệu Ngọc ngẩn người, nàng phát hiện mấy ngàn tia sáng màu vàng óng phá vỡ trời cao rơi xuống phía dưới Dược Hương các.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Chưa qua một hơi thở, mấy ngàn huyết thi cường đại đã hoá thành tro tàn.

Lúc này Diệu Ngọc mới có thời gian nhìn về phía xa.

Giữa không trung có một chiếc chiến hạm màu tím không biết từ khi nào đã xuất hiện.

Ngay sau đó từ trên chiếc chiến hạm kia lần nữa phóng ra mấy ngàn tia sáng.

Mấy ngàn huyết thi lần nữa bị tiêu diệt.

- Diệp công tử.

Nhìn thấy thân ảnh trên chiếc chiến hạm, con mắt của Diệu Ngọc lập tức đỏ lên.

- Chúng ta được cứu rồi.

Lý Mễ kích động nói.

Tất cả huyết thi mà chiếc chiến hạm của Diệp Hạo giết đều có tu vi cường đại, về phần những huyết thi còn dư lại cũng không có nguy hiểm gì nữa.

Diệp Hạo vung tay lên, từng chiếc từng chiếc chiến hạm xuất hiện giữa không trung, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện mười hai chiếc chiến hạm Hoàng cấp.

Mười hai chiếc chiến hạm Hoàng cấp này đều là trong thời gian rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên Diệp Hạo đã tạo ra.

Mười hai chiếc chiến hạm Hoàng cấp xếp thành một hàng đồng loạt phóng ra đạn pháo.

Một lượng lớn huyết thi đều chết ngắc.

Không còn một mống.

Mà lúc này Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn về phía hai huyết thi cường đại giữa không trung.

Hai huyết thi kia cũng đang không ngừng tiến công chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong tàn tạ mà Diệp Hạo đưa cho Diệu Ngọc.

Ầm!

Ầm!

Chiến hạm Nửa Bước cấm kỵ dưới chân Diệp Hạo phun ra hai tia sáng, hai huyết thi Hoàng cấp đỉnh phong cường đại lập tức bị oanh thành mảnh vỡ.

Phải biết chiếc chiến hạm Nửa Bước Cấm Kỵ này ở trong cảnh giới này chính là đứng đầu.

Hai huyết thi Hoàng cấp đỉnh phong kia dù có mạnh hơn cũng không thể nào làm đối thủ của chiếc chiến hạm này.

Lúc này chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong kia rơi vào bên người Diệp Hạo.

- Lần này vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi vào không gian mẫu hạm, nó sẽ chữa trị cho ngươi.

Mẫu hạm trong miệng Diệp Hạo nói chính là chiếc chiến hạm dưới chân Diệp Hạo.

- Công tử.

Diệu Ngọc đáp xuống bên người Diệp Hạo, đỏ bừng mắt nói.

- Không sao.

Diệp Hạo nhẹ giọng an ủi.

- Dược Hương các chúng ta đã chết rất nhiều tỷ muội.

Diệu Ngọc đãm lệ mông lung nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi lại đưa cho Diệu Ngọc một bộ trận bàn.

- Ngươi đi bố trí lại đại trận hộ sơn đi.

- Đây…

Sắc mặt Diệu Ngọc đại biến.

Đây chính là trận bàn.

Trận bàn đã dung nạp một đại trận hộ sơn.

Vật liệu hô sơn chắc chắn chính là một con số cực kỳ kinh khủng.

- Cầm đi.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Diệu Ngọc chần chờ một chút vẫn nhận lấy.

Sau khi Diệu Ngọc rời đi, Diệp Hạo thu lại chiến hạm rồi đáp xuống Dược Hương các.

- Diệp công tử, Dược Hương các nợ ngươi.

Lý Mễ mới nói đến đây, Diệp Hạo đã đánh gãy lời nói của Diệp Hạo.

- Lúc ta tới phát hiện Dược Hương các sắp trở thành một đảo hoang, không biết tiếp theo ngươi có tính toán gì?

Khu vực xung quanh Dược Hương các đều đã bị chiếm đóng.

Nếu Dược Hương các không rời đi, đến lúc đó cũng không còn có thể đi được nữa.

Ánh mắt Lỹ Mễ lộ vẻ giãu dụa, nhưng ngay sau đó vẫn thở dài nói.

- Ta chuẩn bị rút lui.

Lý mễ không muốn từ bỏ cơ nghiệp tổ tông, nhưng dưới tình huống trước mắt lại không thể không rời được.

- Diệp công tử, sau lưng ngươi có phải có Siêu Thoát cảnh đúng không?

Cao thủ Dược Hương các đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi dò.

- Đúng.

Khiến cao thủ Dược Hương các không ngờ rằng Diệp Hạo lại trực tiếp gật đầu thừa nhận.

- Không biết cao thủ Siêu Thoát cảnh sau lưng ngươi có thể xuất thủ được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận