Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2816: Gặp Lại Trác Hiểu Linh

Thì ra là vậy.

Chỉ có Siêu Thoát cảnh mới có thể yên lặng không một tiếng động xoá đi sự tồn tai của ba Cấm Kỵ cảnh mà thôi.

Siêu Thoát cảnh!

Vừa nghĩa tới cảnh giới này, tu sĩ Đan vực đều sôi trào.

- Đan vực chúng ta được cứu rồi.

- Một Siêu Thoát cảnh hoàn toàn có khả năng giết sạch sẽ toàn bộ huyết thi ở Đan vực.

- Lập tức tiến về Dược Hương các bái kiến cường giả Siêu Thoát cảnh thôi!

Rất nhiều cường giả đều lên đường.

Trong đó cũng bao gồm phó minh chủ Tống Vũ.

Các cao thủ khác Diệp Hạo có thể không quan tâm, nhưng Tống Vũ thì hắn vẫn phải tôn trọng.

Thứ nhất, Tống Vũ là đệ tử thân truyền của Vương Chu; thứ hai, Tống Vũ cũng đã giúp đỡ Diệp Hạo rất nhiều.

- Gặp qua Tống viện trưởng.

Diệp Hạo nói khẽ.

Đúng rồi, Tống Vũ vẫn là phó viện chủ Đan Đạo học viện.

- Diệp công tử, ta cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Tống Vũ trầm ngâm một chút nói.

- Không biết vị sau lưng ngươi có thể ra tay giúp đỡ được không?

- Bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vì sao?

- Vị sao lưng ta đang đi làm một chuyện, bây giờ còn đang trên đường về.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Vậy hôm nay…?

- Chỉ là một cái bóng của hắn thôi.

- Chỉ là một cái bóng mà đã có thực lực Siêu Thoát cảnh rồi sao?

Tống Vũ giật mình nói.

- Nhưng cũng không thể là đối thủ của vực chủ Huyết vực.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Phải kiên nhẫn…

- Bao lâu?

- Thời gian cụ thể ta không có cách nào nói chính xác cho ngươi biết được, nhưng ta chỉ có thể nói rằng sẽ không quá dài.

Tống Vũ nghĩ một hồi nói.

- Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì?

- Ta nghĩ qua lần tổn thất này, Huyết Thi nhất tộc sẽ biết điều một chút.

Diệp Hạo nhìn Tống Vũ nói.

- Chỉ sợ sẽ nghênh đón càng nhiều huyết thi điên cuồng trả thù.

- Nhưg ta cảm thấy huyết thi tựa hồ không có ý định nào trả thù Dược Hương các.

- Vì sao?

Tống Vũ nói đến đây liền phát hiện lệnh bài chấn động.

Thần niệm hắn quét qua một cái nhận được tin tức.

- Cương thi?

Tống Vũ ngân ngẩn cả người.

- Cương thi là do ta thả ra.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Cái gì?

- Trước đây vài năm ta đã đánh chết một thiếu niên chí tôn của Cương Thi vực, ở trên người hắn ta lấy được một cương thi Thần Hoàng đỉnh phong.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Nhưng hiên giờ cương thi đó đã trở thành Nửa Bước Cấm Kỵ. Khoảng thời gian này ta để tên cương thi đó ra tay với huyết thi, hiện giờ số lượng cương thi đã phát triển đến hơn ngàn vạn.

- Hơn ngàn vạn?

Ánh mắt Tống Vũ loé lên một cái.

- Hơn ngàn vạn cương thi cũng không phải là nhiều.

- Cho tới bây giờ ta đều không hề trông cậy vào đám cương thi này có thể tiêu diệt huyết thi, ta chỉ muốn cho nhóm cương thi này kéo dài thêm một chút thời gian thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy chúng ta phải là gì?

- Phổi hợp với quần thể cương thi, để bọn hắn nhanh chóng khuếch trương.

- Bọn họ sẽ không làm tổn thương Nhân tộc chứ?

- Không đâu.

Sau đó Tống Vũ hỏi Diệp Hạo một vài vấn đề rồi rời khỏi.

Mà sau khi Tống Vũ rời khỏi, Diệu Ngọc đi tới.

- Diệp công tử, có người muốn gặp ngươi.

- Không phả ta đã nói rồi sao, ai ta cũng sẽ không gặp.

Diệp Hạo nhìn Diệu Ngọc một cái nói.

Những bọn gia hoả tới đa phần đều là để nịnh bợ Diệp Hạo.

Hắn lười gặp.

- Vị kia nói ngươi không gặp, nàng sẽ tự tử ở trước cửa.

- …

Nhìn thấy nữ tử tràn đầy nước mắt ở trước mặt, ánh mắt Diệp Hạo lộ ra tia thổn thức.

- Vì sao ngươi lại rơi vào bộ dạng này?

Diệp Hạo rất muốn nói đây là Trác Hiểu Linh ngang ngược càn rỡ sao?

Diệp Ngọc tiến lên thấp giọng nói mọi chuyện về Đan Mặc môn một lần.

- Thế lực đỉnh cấp như Đan Mặc môn, dù tổng bộ bị huỷ, nhưng thế lực núp trong bóng tối tuyệt đối cũng là một con số kinh khủng.

Diệp Hạo nhìn Trác Hiểu Linh nói.

Không nói những ai khác, chỉ nói về Viêm Hoàng tông.

Thế lực núp trong bóng tối, tuyệt đối sẽ không hề yếu hơn tổng bộ là bao.

Trên thực tế, thế lực nào cũng như vậy.

Ai lại sẽ đặt toàn bộ trứng trên cùng một cái rổ chứ?

- Chuyện này cần phải cảm tạ một đảm hảo tỷ muội của ta.

Khi nói câu này, ánh mắt Trác Hiểu Linh lộ ra tia hận ý khắc cốt.

- Ngươi có ý gì?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động.

- Nếu không phải nhờ Chu Nhã Ngọc bí mật nhắc nhở ta, bây giờ đoán chừng ta đã phải chết trong tay Đan Linh và Như Dật Tiên rồi.

- Đan Linh và Như Dật Tiên ngấm nghé tài nguyên Đan Mặc môn của ngươi?

Diệp Hạo lập tức hiểu được vấn đề.

- Đúng vậy.

- Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Trác Hiểu Linh lập tức kể lại từ lúc Đan Linh và Như Dật Tiên điều động đội cận vệ giúp nàng khống chế thế lực còn sót lại của tông môn cho đến khi hai vị này tự lộ ra nanh vuốt của mình.

- Không không phải vì tổ sư để lại cho ta một bức tranh, ta hiện tại chỉ sợ…

Nói đến đây, Trác Hiểu Linh liền khóc không ra tiếng.

- Ngươi hi vọng ta lấy lại công bằng cho ngươi?

- Ta chỉ muốn sống sót.

Trác Hiểu Linh nâng lên bàn tay nhin Diệp Hạo nói.

- Thiên hạ to lớn, ngoại trừ Dược Hương các ra, ta thực sự không nghĩ được có chỗ nào có thể giúp ta ẩn thân.

- Diệu Ngọc, ngươi sắp xếp cho Trác tiểu thư một chỗ ở.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nhìn Diệu Ngọc bên người nói.

Cũng không quá lâu, Diệu Ngọc đã trở về bên người Diệp Hạo.

- Đã sắp xếp xong xuôi.

- Diệu Ngọc, ngươi thấy chuyện này thế nào?

- Ta nghĩ Trác tiểu thư hẳn sẽ không nói dối.

Diệu Ngọc suy nghĩ một chút vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Diệp Hạo không khỏi nhắm hai mắt lại.

Hắn thật sự không hi vọng sẽ có kết quả này.

Ra tay với người thương của mình.

Có phải quá tàn nhẫn hay không?

- Diệp công tử, ta có thể biết quan hệ giữa ngươi và Đan Linh tiểu thư là gì không?

Diệu Ngọc nhìn thấy thần sắc của Diệp Hạo, hỏi dò.

- Nói chính xác thì ta là vị hôn phu của Đan Linh.

Diệu Ngọc trừng lớn hai mắt.

- Vị hôn phu?

- Đúng vậy.

- Các ngươi quen nhau bằng cách nào?

- Lúc rất nhiều nền văn minh tranh đoạt quyền sinh tồn, ta đã cứu tính mạng Đan Linh.

- Trong tình huống đó có lẽ Đan Linh tiểu thư chỉ là vì tự vệ.

- Ta biết, đây cũng là lý do vì sao ta muốn thăm dò phẩm tính của Đan Linh.

- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?

- Chuyện này ta cần phải điều tra rõ ràng.

Diệp Hạo nói đến đây liền lấy ra lệnh bài liên lạc với Tống Vũ.

- Diệp công tử, có chuyện gì?

- Giúp ta điều tra một chuyện.

- Đan Linh và Như Dật Tiên có thật sự ra tay với Trác Hiểu Linh không?

Đối phương trầm mặc lại.

- Nếu không biết, ta có thể tự mình đi điều ta.

- Ra tay.

Diệp Hạo thở dài một hơi dài, yên lặng cất lệnh bài.

- Diệp công tử,

Diệu Ngọc nhẹ giọng gọi.

- Ta muốn yên tĩnh.

Diệp Hạo phất tay.

Sau khi Diệu Ngọc rời đi, Diệp Hạo bình thản nhìn về phía xa.

- Ta cũng đã sắp tiếp nhận ngươi, vì sao ngươi lại phải như vậy?

Trong lòng Diệp Hạo rất khó chịu.

Hắn không ngờ rằng Đan Linh lại là người như vậy.

Ra tay với chính người thương của mình?

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, thẳng cho đến khi một hư ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, con mắt hắn mới dần có tiêu cự.

- Kim thân trở vê rồi sao?

- Đã trở về.

Hư ảnh kia gật đầu nói.

- Kim thân có thể là đối thủ của vực chủ Huyết vực không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận