Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2824: Huyền Vũ Khu

- Hèn hạ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Ninh Hạo tức giận nói.

- Kỳ thật nghĩ theo khía cạnh khác, Hắc Phượng cũng thật sự thích ngươi.

Diệp Hao lạnh nhạt nói.

- Ninh Hạo, nếu ngươi đã không thích Hắc Phượng, lúc ấy vì sao lại trêu chọc nàng?

- Lúc ấy cũng là do khó kìm lòng được, nhưng sau khi gặp được tiểu Tuyết, ta mới hiểu mọi thứ trước đó đều không phải là tình yêu.

- Cho nên ngươi liền vứt bỏ Hắc Phượng sao?

- Ta…

- Kỳ thật ngươi cũng là tên cặn bã.

Diệp Hạo liếc Ninh Hạo một cái.

- Hơn nữa vì cái thứ gọi là tình yêu mà ngay cả an nguy của tông môn cũng không thèm để ý.

Ninh Hạo còn đang định nói nhưng Diệp Hạo đã quay người rời đi.

Diệp Hạo vừa mới ra khỏi cửa Minh Kinh tông lập tức cảm ứng được thứ khác lạ.

- Ngươi núp trong bóng tối làm cái gì?

Diệp Hạo nhìn về một phía lãnh đạm nói.

- Sao ngươi có thể phát hiện ra.

Hắc Phượng toàn thân áo đen từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt nàng nhìn Diệp Hạo tràn đầy chấn kinh.

Vì sao?

Nàng đang mặc một bộ áo tàng hình Vương cấp cao cấp đấy.

Bình thường cho dù là Thần Vương đỉnh phong không cẩn thận cũng không tra được gì.

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

- Ta muốn biết ngươi là ai.

- Là muốn trả thù sao?

- Hôm nay ngươi làm nhục ta, thù này ta không thể không báo.

- Ngươi cảm thấy ngươi báo được không?

Diệp Hạo hài hước nói.

Có vẻ Hắc Phượng còn không biết mình đang gặp nhân vật cấp bậc nào?

- Chính diện không được, vậy ám sát.

- Ngươi đang bắt ta giết ngươi?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy ngươi tới đi.

Hắc Phượng nói xong liền tiến lên phía trước một bước.

- Ngươi không sợ chết?

- Ta sợ chết, nhưng ta biết bây giờ ngươi sẽ không giết ta.

- Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy?

- Bởi vì ngươi chính là người thiệt lương nhất mà ta thấy.

- Thiện lương?

Nghe thấy Hâc Phượng nói hai chữ này, Diệp Hạo rơi vào trầm tư.

Thiên lương?

Hắn thiện lương sao?

Có lẽ đã từng.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy nếu ai nói hắn thiện lương chính là đang châm chọc hắn.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Hắc Minh môn các ngươi cấu kết với Ma tộc, không khác nào bảo hổ lột da.

Diệp Hạo dời chủ đề.

- Ta nghĩ Hắc Minh môn các ngươi tốt nhấ nên dừng cương trước bờ vực thì hơn.

- Không thể dừng được nữa.

- Vậy Hắc Minh môn các ngươi chờ đến lúc diệt vong đi.

Quẳng xuống một câu, Diệp Hạo liên xoay người rời khỏi.

- Ngươi muốn đi đâu?

- Minh thành.

- Ngươi đi Minh thành làm gì?

- Nghe nói Tất Xuân chính là đệ nhất mỹ nữ Minh vực, ta muốn tơi xem có như lời đồn hay không.

- Ngươi đang tự rước lấy nhục đấy.

- Tại sao lại nói như vậy?

- Nửa tháng sau Tất Xuân sẽ công khai chọn rể ở Minh vực, hiện giờ người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ đều đã chạy tới.

- Công khai chọn rể?

Sắc mặt Diệp Hạo chợt đổi.

Tất Xuân cũng không đợi kịp nữa sao?

- Người có tư cách cạnh tranh đều là Thần Hoàng.

Khi nói đến đây, ánh mắt Hắc Phượng lộ ra vẻ mê ly.

- Ta nghe nói sáu công tử trong thập đại thế lực đỉnh cấp đã đển rồi.

- Sáu vị á.

- Toàn bộ Minh vực cũng chỉ có Tất Xuân la có tư cách này.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi vừa cười vừa nói.

- Nếu ta muốn cạnh tranh, vậy bất kể hắn có là công tử gì, toàn bộ đều bị trấn áp.

- Ngươi được cái khoác lác là giỏi.

Hắc Phượng không tin nói.

Hắc Phượng không tin cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì ở độ tuổi của Diệp Hạo, có thể đạt tới Thần Hoàng cũng không có mấy người.

Ngươi có thể đạt đến đa phần đều là thế hệ tuổi trẻ đứng đầu Minh vực.

Hắc Phượng cảm thấy tu vi của Diệp Hạo có thể là Thần Vương cao giai thập chí là Thần Vương đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không thể nào là Thần Hoàng cảnh được.

- Ta phải đi.

Diệp Hạo nói xong liền hoá thành một vệt sáng vọt tới Minh thành.

Hắc Phượng theo bản năng đuổi theo, nhưng theo không được bao nàng đã mất dấu Diệp Hạo.

- Minh thành đúng không? Ngược lại ta muốn xem xem đến cùng ngươi có dám thò đầu ra không?

Nói xong, Hắc Phượng lập tức chạy về phía Minh thành.

Hiện tại tu vi của Diệp Hạo đang ở Thần Hoàng cảnh tầng thứ tu.

Tốc độ của hắn nhanh cỡ nào?

Không cần quá lâu đã đi tói thành trì lớn nhất Minh vực, Minh thành.

Toà thành trì này cực kỳ hoành tráng.

Sau khi vào toà thành trì này, Diệp Hạo phát hiện nó còn tráng lệ hơn cả Thiên Không thành.

Như vậy cũng quá kinh khủng ròi.

Diệp Hạo biết Thiên Khôn thành có sức chứa hơn trăm ức tu sĩ, mà Thiên Không thành còn thông với một tiểu thế giới, bởi vậy trên thực tế Thiên Không thành nắm giữ hơn vạn ức tu sĩ.

Nhưng Diệp Hạo phát hiện toà Minh thành này có thể chứ hơn ngàn ức tu sĩ.

Không những khủng bố, tráng lệ mà còn cực kỳ rực rỡ.

Diệp Hạo đi ở ngoài đường lại giống như một con kiến hôi, căn bản không khiến quá nhiều tu sĩ chú ý.

Huyền Vũ khu!

Diệp Hạo đi qua đi lại ở khu vực này ba canh giờ rồi mới dừng chân tại một tửu lâu cực kỳ mênh mông.

Mà khiến hắn cảm thấy kinh ngạc rằng, ở cửa ra vào lại có một lớp ánh sáng khảo thí tu vi.

- Cái này là sao?

Diệp Hạo chỉ vào thiết bi ki hỏi.

- Tửu lâu này không phục vụ tu sĩ Hợp Thần trở xuống.

Một tiểu nhị ở cửa ra vào nhìn Diệp Hạo một cái nói khẽ.

- Tửu lâu của các ngươi cũng rất ngông cuồng nhỉ?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Bởi vì tu sĩ Hợp Thần cấp trở xuống không thể trả nổi phí.

Tiểu nhị kia vừa cười vừa nói.

Diệp Hao nhì thoáng qua tiểu nhị kia.

- Tửu lâu của các ngươi có thứ gì đặc biệt sao?

- Nếu công tử có thể đi qua lớp ánh sáng này, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi.

Diệp Hạo cười cười, nhấc chân lên không một chút trở nại đi qua lớp ánh sáng đó.

Ánh mắt tiểu nhị kia lộ vẻ kinh ngạc.

- Công tử, mời.

Trước đó, thái độ của tiểu nhị cũng được xem như là tốt, nhưng bây giờ thái độ lại tràn đầy khiêm nhường.

- Không biết tu vi của công tử là gì?

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tửu lâu có tổng cộng bốn tầng.

Tiểu nhị kia nhẹ nhàng nói.

- Tầng thứ nhất tiếp đãi tu sĩ Hợp Thần cấp, tầng thứ hai tiếp đãi tu sĩ Thần Vương cấp, tấng thứ ba tiếp đãi tu sĩ Thần Hoàng cấp, tầng thứ tư tiếp đãi khách quý và hội viên.

- Đi tầng thứ hai.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Tầng thứ hai còn có một lớp ánh sáng.

Diệp Hạo vẫn dễ dàng đi qua.

Thái độ của tiểu nhị kia càng thêm khiêm nhường.

- Tửu lâu của chúng ta là tửu lâu nổi tiếng nhất Huyền Vũ khu, ở trong này ngươi không những có thể ăn được mỹ vị nhân gian mà ngay cả một số đồ hiếm có cũng có thể được thưởng thức.

- Ví dụ như?

- Ví dụ như gan rồng, não vượn.

- Ông chủ của các ngươi là ai?

- Nhan Kiều.

- Chưa từng nghe nói qua.

- Nhan gia chúng ta là thế lực chúa tể ở Huyền Vũ khu này, ngươi có thấy tướng sĩ tuyaanf tra ở bên ngoài không? Đó là người thuộc Nhan gia đấy.

Tiểu nhị vừa cười vừa nói.

- Có lẽ ngươi cảm thấy thực lực của Nhan gia chúng ta không được tốt lắm, nhưng trong tộc lại có Cấm Kỵ toạ trấn, nếu không cũng không có tư cách là chúa tể của một khu như vậy.

- Ta nghe nói Minh thành có tổng cộng một trăm lẻ tám khu.

- Đúng vậy.

- Nếu vậy mà nói Nhan gia các ngươi rất mạnh đấy.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo mới hiểu được vì sao tu sĩ Minh vực lại nói Minh thành chính là hạch tâm.

Nơi này có tận một trăm lẻ tám thế lực đỉnh cấp toạ trấn.

Nói cách khác, ở đây chí ít cũng có một trăm lẻ tám Cấm Kỵ cấp.

- Nhưng làm thế nào mới có thể leo lên lầu bốn?

Diệp hạo đột nhiên thắc mắc một vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận