Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2825: Lão Ăn Mày

- Công tử, nếu bây giờ thực lực của ngươi đạt đến Thần Hoàng cảnh, cũng có thể tiến vào tầng thứ tư.

Tiểu nhị nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lập tức hiểu ý của tiểu nhị.

Lấy tuổi tác hiện giờ của Diệp Hạo nếu đạt đến Thần Hoàng cảnh, như vậy ở Minh vực nhất định là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ, đối với những người như vậy Nhan gia cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.

Bởi vì nếu không có bất ngờ xảy ra, tương lai đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh cũng không có vấn đề gì.

- Vẫn không lấy cái danh này thì hơn.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút mới mở miệng nói.

Ánh mắt tiểu nhị loé lên một cái.

Câu nói của Diệp Hạo đã để lộ ra một tin tức.

Nhưng hắn lại coi như không hiểu mà dẫn Diệp Hạo đi tới môti cái bàn bên cạnh.

- Công tử, mời ngồi.

- Nơi này không có phòng riêng sao?

Diệp Hạo nhìn bốn phía một cái nói.

- Trong Huyền Vũ tửu lâu này, dù ở bất kỳ tầng nào cũng không hề có phòng riêng.

Tiểu nhị nhẹ nhàng nói.

- Thì ra là vậy.

Diệp Hạo nghe xong cũng đổi câu hỏi.

- Có món gì đặc biệt không, giới thiệu thử xem.

- Đây là thực đơn.

Tiểu nhị nói xong lập tức đưa cho Diệp Hạo một cái thực đơn.

Diệp Hạo cầm thực đơn lên nhìn một cái liền ngây ngẩn cả người.

Vì sao?

Trong thực đơn, dù là món đơn giản nhất, cái giá cũng hơn trăm vạn thượng phẩm thần thạch.

Nói cách khác một bữa cơm chẳng phải sẽ ăn hơn ngàn vạn sao?

Nhưng chuyện này đối với Diệp Hạo mà nói lại là không phải vấn đề.

Lượng Thần Vương dịch trên người hắn hiện giờ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung, cụ thể có bao nhiêu, hắn cũng lười đếm.

- Cái này, cái này, cái này.

Diệp Hạo chọn ra tám món ăn rồi mới trả thực đơn lại cho tiểu nhị.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức thay đỏi.

Bởi vì những món Diệp Hạo chọn đều thuộc loại đặc biệt.

Mỗi một món thuộc nhóm đặc biệt không có cái nào là rẻ cả.

Có thể nói, một bàn gọi hai món đặc biệt cũng đã không tệ rồi, nhưng Diệp Hạo một hơi liền gọi tám món đặc biệt, mà giá của tám món đặc biệt này đều hơn mười giọt Thần Vương dịch (một giọt Thần Vương dịch tương đương với một ngàn vạn thượng phẩm thần thạch).

Kỳ thật rẩt nhiều tu sĩ ở đây đều có thể lấy ra những Thần Vương dịc này, vấn đề là không có mấy tu sĩ lại chịu lấy ra nhiều Thần Vương dịch như vậy chỉ để no bụng.

Mà trong quá trình chờ đợi, Thần Vương đến lầu hai cũng càng ngày càng nhiều, mà những Thần Vương này sau khi ngồi xuống lập tức mở máy hát lên.

- Ta nghe nói Lăng Phi Hồng của Cổ Ngôn tông đã đến.

- Có thể nói lần này Lăng Phi Hồng nhất định sẽ được.

- Kỳ thật ta cảm thấy dù là Lăng Phi Hồng của Cổ Ngôn tông hay Mộc Thần Phong của Trận Thiên môn cũng đều khó có thể lấy được Tất Xuân tiểu thư, ta nghĩ có lẽ Tất gia sẽ chọn trong bốn đại thế lực Lương gia, Lý gia, Mặc gia, Hứa gia.

- Cũng phải, dù sao bốn đại thế lực này đều là thế lực cắm rễ lâu nhất ở Minh thành, mà Tất gia nếu muốn nâng cao một bước cũng nên chọn trong bốn đại thế lực.

- Chuyện này cũng chưa hẳn, phải biết Tất Xuân tiểu thư chọn rễ trong phạm vi toàn bộ Minh vực, vì vậy tiêu chuẩn tuyển chọn cũng sẽ ngang nhau, nếu không chính là đánh thẳng vào mặt Cổ Ngôn tông và Trận Thiên môn.

- Nói cũng đúng.

- Ta lại cảm thấy đám người Lăng Phi Hồng sẽ không có cơ hội đâu.

- Vì sao lại nói như vậy?

- Tất gia đã phát triển đến đỉnh phong, ta tin không có người nào dám trêu chọc. Bởi vậy Tất Xuân cũng không cần thiết lựa chọn một người quá ưu tú.

Đúng lúc mọi người mỗi người nói một kiểu, một lão đầu toàn thân bẩn thỉu đồng hành cùng tiểu nhị đi tới lầu hai.

Diệp Hạo để ý thấy sắc mặt nhiều tu sĩ trong sân đều thay đổi, nhưng không có một người nào dám nói gì.

Thần niệm của Diệp Hạo quét qua liền hiểu vì sao.

Lão giả này chính là một cao thủ Thần Vương đỉnh phong.

Tu vi mạnh mẽ như vậy, ai dám trêu chọc chứ?

Lão gỉa kia quét mắt nhìn bốn phía rồi đi tới cái bàn bên cạnh Diệp Hạo.

- Lão ăn mày ta ngồi đây, ngưoi không để ý chứ?

Lão đầu kia một bên nói, một bên tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh một thiếu nữ bạch y.

Thiếu nữ bạch y bị doạ vội vàng đứng lên.

- Sao vậy? Xem thường lão ăn mày ta sao?

Lão đầu kia liếc nhìn thiếu nữ bạch y thản nhiên nói.

- Không, không, không.

Thiếu nữ bạch y kinh hoảng nói.

- Vậy thì ngồi xuống bồi lão ăn mày uống rượu.

Lão đầu kia vỗ bàn một cái, hừ lạnh một tiếng.

Thiếu nữ bạch y đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Thấy thiếu nữ bạch y điềm đạm đáng yêu, một thanh niên đứng lên.

- Vị tiểu thư này, ngươi đến chỗ của ta ngồi đi.

Thiếu nữ bạch y giống như tìm đợc cứu tinh, vội vàng chạy tới bàn của thanh niên kia.

Nhưng vào lúc này âm thanh thâm trầm của lão đầu kia vang lên giữa toàn trường.

- Chuyện của lão ăn mày ta mà ngươi cũng dám quản?

Thân thể người thanh niên kia lập tức bị tiêu diệt.

Hoá thành một đóng tro tàn.

Mà lúc này thiếu nữ bạch y cũng mới chạy được tới nửa đường.

Nhưng nàng cũng không dám chạy về phía trước.

- Hắn là ai?

- Ngươi đừng nhìn quần áo của vị này mà khinh thường, tu vi của hắn sâu không lường được, đã từng có một thần Vương cao cấp tới tìm hắn gây loạn, kết quả lại bị mạt sát ngay tại chỗ.

- Mạnh vậy sao?

- Ngươi không thấy rất nhiều Thần Vương ở đây đều không lên tiếng sao? Nhớ kỹ một câu, đừng làm gì khác thường.

Lúc này ánh mắt vừa dày vừa nặng của lão ăn mày nhìn trên người thiếu nữ bạch y.

- Ngươi không tình nguyện uống rượu cùng với lão ăn mày này vậy sao?

Toàn thân thiếu nữ bạch y rùng mình một cái.

Ý uy hiếp trong lời nói của lão ăn mày, làm sao nàng nghe không hiểu chứ?

Nàng khó khăn đi tới phía lão ăn mày, khắp khuôn mặt tràn đầy khổ sở.

Thông qua việc một vài Thần Vương xì xào bàn tán, nàng cũng nhận ra thân phận của lão ăn mày này.

Tuyệt đối không phải người mà nàng có thể đắc tội nổi.

- Tiền bối, buông tha ta, được không?

Thiếu nữ bạch y đi tới bên người thiếu nữ thấp giọng nói.

- Đến đây, ngồi trên đùi ta.

Lão ăn mày nhìn thiếu nữ bạch y, ánh mắt lộ tia dâm tà.

Thiếu nữ bạch y làm sao đồng ý ngồi trên đùi hắn được chứ?

Nhìn thấy thiếu nữ bạch y không hề cử động, lão ăn mày âm trầm nói.

- Có tin ta lột sạch ngươi ném ra ngoài đường cái không hả?

Sắc mặt thiếu nữ bạch y càng thêm trắng bệch.

- Sức kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.

Lão ăn mày lãnh đạm nói.

Thiếu nữ bạch y cắn môi, ắn mắt lộ vẻ giãy dụa.

Khi nàng đang đắn đo, một âm thanh trong trẻo vang lên giữa toàn trường.

- Cái bàn đó bẩn rồi, đến chỗ ta ngồi ăn đi.

Toàn trường xôn xao!

Cho dù là Thần Vương đỉnh phong cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc vào lão ăn mày này.

Vậy mà thanh niên đó dám nói lời như vậy?

Trong mắt lão ăn mày lập tức loé lên sát khí lạnh như băng.

- Ngươi biết chữ “chết” viết thế nào không?

Lão ăn mày nói đến đây liền đứng lên.

Nhưng ngay sau đó, hai tay hắn lại gắng gượng đè ở trên thành ghế.

- Ta không biết chữ “chết” viết thế nào, nhưng ngươi tốt nhất ngoan ngoãi ngồi ở chỗ đó cho ta.

Diệp Hạo nói xong lại nhìn về phía thiếu nữ bạch y đang trợn mắt há hốc mồm nói.

- Qua đây.

Thiếu nữ bạch y nhìn Diệp Hạo một cái, lại liếc mắt nhìn lão ăn mày đang ngồi trên ghế, trong nháy mắt đầu óc của nàng đã mất đi khả năng suy nghĩ.

Lão ăn mày bị chế phục?

Làm sao có thể?

Nghe đồn vị này có tu vi Thần Vương đỉnh phong đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận