Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2832: Vì Sao Thành Bộ Dáng Như Vậy

Diệp Hạo hỏi ngược lại nàng.

- Nếu biết, vậy ngươi còn hỏi làm cái gì?

Nhan Kiều có chút xấu hổ nói.

- Không phải do ta muốn biết đến cùng thì ngươi có tu vi Hoàng cấp đỉnh phong hay không sao?

- Ngươi cảm thấy ta ở độ tuổi này có khả năng sao?

Nếu như bình tường, Diệp Hạo ở tuổi này vẫn có thể.

Nhưng không có thiếu niên chí tôn nào lại gấp gáp tăng cao tu vi như vậy.

Bởi vì chỉ có không ngừng mài giũa căn cơ, tương lai ngươi mới có thể leo lên cái núi cao hơn.

- Cũng có thể ngưoi chính là lão yêu quá.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Kiều nhìn Diệp Hạo loé lên ánh sáng lộng lẫy,

- Ngươi biết rồi sao?

Diệp Hạo giả bộ kinh ngạc nói.

- Không thể nào?

Nhan Kiều bị giật mình.

- Đùa ngươi thôi.

Diệp Hạo cười ha ha.

Nhan Kiều trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Đừng đùa giỡn như thế chứ.

Sau khi nói ra câu này, Nhan Kiều lập tức hối hận.

Nàng đã lỡ làm lộ ra tâm tư của mình.

Nàng len lén nhìn Diệp Hạo một cái, thấy Diệp Hạo không có gì khác thường, trong lòng nàng mới thở dài một hơi.

- Vân nhi, bây giờ ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, đại hộ Tất Xuân chọn con rể, không cho ngươi lộ diện.

Lúc này từ một nơi không xa truyền đến thanh âm ngưng trọng ở trong sân.

- Cah, đệ phải chết ở trong tay Tất Xuân, vì sao ngươi không cho ta báo thù?

Ngay sau đó, một thanh âm kinh sợ vang lên.

Diệp Hạo cùng Nhan Kiều liếc nhau, ngay sau đó liền tiến vào không gian thứ nguyên.

- Truyền hình ảnh tới cho ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

Sau một khắc, chiến chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong liền truyền hình ảnh rõ nét tới trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy một nữ tử mặc bộ váy màu vàng nhạt với ánh mắt đỏ bừng nhìn trung niên trước mặt.

Trung niên kia thoạt mình chỉ mới ba bốn mươi tuổi, nhưng hai bên thái dương hắn đã xuất hiện hoa râm.

- Hoàng Loa làm sao có thể già nua tới mức này?

Nhan Kiều nhìn thấy trung niên kia mới giật mình.

- Hắn là ai?

- Gia chủ Hoàng gia, phụ thân của Hoàng Trung.

Nhan Kiều giới thiệu.

- Nữ tử kia là tỷ tỷ của Hoàng Trung, trong thế hệ tuổi trẻ cũng chỉ thuộc loại bình thường.

Diệp Hạo nhìn theo hướng của Nhan kiều.

Tu vi của Hoàng Vân là Thần Vương cảnh đỉnh phong.

Cảnh giới này cũng phù hợp với thân phận của nàng.

Phải biết hiện giờ chỉ có truyền nhân có thực lực đứng đầu mới đặt chân đến Thần Hoàng cảnh.

- Mặc kệ Trung nhi có phải đã chết ở trong tay Tất Xuân hay không, chuyện này ngươi không được điều tra.

Từ trong đáy mắt trng niên kia lộ ra tia khổ sở, nhưng ngay sao đó đã thu lại.

- Cha, đệ đệ cũng là con của ngươi đấy.

Hoàng Vân không thể tin mà nhìn Hoàng Loa nói.

- Vậy ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào?

Hoàng Loa tựa hồ cũng bị một câu nói của Hoàng Vân mà kích động.

- Mang theo đại quân Hoàng gia tới đòi phải trái sao?

- Chẳng lẽ không thể sao?

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cứ không?

- Tạm thời…không có.

- Không có chứng cứ, ngươi còn dám tới hỏi tội người ta?

Hoàng Loa gầm thét lên.

- Lùi một bước, coi như chúng ta có chứng cứ, chẳng lẽ chúng ta tới là có thể chấp vấn được chắc?

- …những năm này thế lực bị Tất gia giết còn ít sao?

- Nhưng bọn họ cũng không thể không cho mình một lời giải thích được.

- Giải thích? Trên đời này, từ trước đến nay đều là mạnh được yếu thua, biết chưa?

Hoàng Vân trầm mặc lại.

Rất nhanh hai hàng nước mắt liền rơi xuống.

- Chẳng lẽ chuyện này không thể giải quyết được gì sao?

- Không đề cập tới cũng không có nghĩa là quên mất.

Hoàng Loa vỗ vỗ bả vai Hoàng Vân.

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Tất gia liệu có thể cười đến cùng sao?

Hoàng Loa chưa hề nói Hoàng gia không báo thù.

Còn bây giờ?

Nội tình của Tất gai thực sự quá hùng hậu.

Cho dù bọn họ trì trệ không tiến, cả đời này Hoàng gia cũng đuổi không kịp.

- Cha, ta đã biết.

Hoàng Vân nghĩ một lát, gật đầu nói.

- Đi nghỉ ngơi đi.

Hoàng Loa nói khẽ.

Hoàng Vân rời đi.

Khi nàng đẩy cánh cửa phòng của mình ra, nàng bỗng nhìn thấy hai bóng người.

Lông tơ toàn thân nàng lập tức dựng đứng.

Phải biết đây là gian phòng của nàng.

Không phải ai cũng có thể đi vào được.

- Hoàng tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?

Lúc này Nhan Kiều nhẹ nhàng nói.

- Nhan tiểu thư?

Đợi đến lúc thấy rõ là ai, Hoàng Vân ngây ngẩn cả người.

- Đúng vậy, ta là Nhan Kiều.

Hoàng Vân có chút choáng váng hỏi.

- Nhan tiểu thư, ngươi tới đây…?

- Ta muốn tìm ngươi để hỏi một vài chuyện.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ngươi là ai?

Hoàng Vân xác định bản thân không hề biết nam tử trước mặt.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay đưa cho Hoàng Vân một cái bình ngọc.

Thần niệm Hoàng Vân quét qua lập tức kích động.

- Đây…đây là Tam Chuyển Kim Đan sao?

- Nói đúng hơn là nhất đẳng Tam Chuyển Kim Đan.

Diệp Hao bình tĩnh nói.

- Ta nghĩ cái này sẽ có ích với tu vi của ngươi.

- Ngươi muốn biết cái gì?

Hoàng Vân nắm chặt Tam Chuyển Kim Đan, nghiêm túc nói.

- Nhưng có vài lời ta phải nói trước, những chuyện dính đến cơ mật của gia tộc, ta sẽ không nói cho ngươi biết.

- Ta không hề có hứng thú với nhà ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền dời chủ đề.

- Ngươi nói Tất Xuân giết ca ca của mình?

Sắc mặt Hoàng Vân đại biến.

- Ngươi…làm sao ngươi biết.

- Lúc ngươi nói chuyện với cha mình, ta đã ẩn núp trong bóng tối.

Diệp Hạo thản nhiên nói ra.

- Vì sao ngươi lại muốn biết thứ này?

Hoàng Vân thấp thỏm nói.

- Bởi vì lần này ta đến để theo đuổi Tất Xuân, so với tướng mạo, ta coi trọng nhân phẩm của nàng ta hơn.

Diệp Hạo bịa chuyện nói.

- Nếu như xác định Tất Xuân là người lòng dạ rắn rất, ta cũng sẽ từ bỏ nàng.

- Ngươi không phải muốn lừa ta đấy chứ?

Lcus này Hoàng Vân nào dám nhiều lời.

Chuyện này liên quan đến tồn vong của gia tộc.

- Hoàng tiểu thư, ta lấy nhân cách của ta ra bảo đảm, Diệp công tử tuyệt đối không phải đang gài bẫy ngươi.

Nhan Kiều trầm giọng nói.

- Ngươi có thể nói ra điều ngươi biết, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới ngươi và gia tộc của ngươi.

Hoàng Vân trầm ngâm một chút rồi nói.

- Trước khi mất tích, đệ đệ của ta nói rằng hắn đi gặp Tất Xuân, ba ngày sau ta phát hiện Hoàng Trung vẫn chưa xuất hiện, bởi vậy ta mới tới Tất gia để tìm ả Tất Xuân kia, nhưng Tất Xuân lại nói đệ đệ ta đã rời đi từ tối hôm trước.

- Đệ đệ của ta ở Minh thành này cũng là đại nhân vật, quân đội tuần tra sẽ không bắt đệ đệ của ta.

- Qua một vài mối quan hệ, ta phát hiện từ khi đệ đệ ta vào biệt viện của Tất Xuân, hắn cũng không còn xuất hiện nữa.

- Bởi vậy ta kết luận đệ đệ ta đã bị Tất Xuân giết.

Hoàng Vân nói đến đây, Diệp Hạo lại mở miệng hỏi.

- Động cơ là gì?

- Toàn bộ Minh vực người nào chả biết đệ đệ ta là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, có lẽ Tất Xuân cảm thấy tương lai đệ đệ ta sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.

- Đúng rồi, đệ đệ ngươi mất tích là lúc nào?

- Hai ngày sau khi Tất Xuân trở về từ cổ chiến trường.

Sắc mặt Diệp Hạo hơi thay đổi.

Tất Xuân giết người không phải là bởi vì hắn chứ?

Nghĩ một hồi, Diệp Hạo cũng cảm thấy có khả năng này.

Nghĩ tới đây, tâm Diệp Hạo rất không thoải mái.

Khi ở bên trong cổ chiến trường, Tất Xuân không phải là người như vậy.

Nàng nhỏ bé yếu đuối, nàng tự nhiên hào phóng, nàng mắt ngọc mày ngài.

Diệp Hạo không hiểu vì sao nàng lại biết thành bộ dáng như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận