Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2834: Cho Ta Lời Giải Thích

Nhan Kiều bị hù doạ.

Đô Long thảo vậy mà có thể luyện chế ra Sinh Sinh Bất Tử đan độ Thần Hoàng kiếp.

Phải biết cho dù bây giờ là thời kỳ huy hoàng, nhưng lượng người có thể chứng đạo Thần Hoàng cũng không đến một phần mười.

Nói cách khác, phần lớn Thần Hoàng đều phải bỏ mạng trong Thần Hoàng kiếp.

- Không biết Sinh Sinh Bất Tử đan có thể tăng mấy thành xác suất độ kiép thành công?

- Đan dược nhị đẳng tăng ba thành xác suất thành công, đan dược nhất đẳng có thể tăng năm thành xác suất thành công, đan dược siêu hạng có tăng bảy thành xác suất thành công.

- Cao như vậy sao?

Nhan Kiều kinh ngạc nói.

Nhan Kiều biết rất rõ lấy thực lực đan đạo của Diệp Hạo, xác suất luyện chế ra đan dược siêu hạng rất cao.

Như vậy há chẳng phải mang ý nghĩa xác suất thất bại cực kỳ thấp sao?

- Đúng rồi, Đô Long thảo là dược liệu chính hay dược liệu phụ.

- Dược liệu chính.

Diệp Hạo ngắn gọn nói.

Tâm thần Nhan Kiều nhảy một cái.

Chủ đạo?

Lần này Diệp Hạo kiếm lợi lớn rồi.

Cung không quá lâu, tạp vụ đã cầm một cái túi càn khôn tới.

- Ông chủ, ta đã lấy toàn bộ một vạn bốn ngàn ba trăm sáu mươi hai gốc Đô Long thảo từ trong phủ khố tới.

Tạp vụ kia nhẹ nhàng nói.

Thần niệm Tống Duyệt quét một cái rồi gật đầu.

- Ngươi đi đi.

- Ngươi kiểm tra thử xem.

Diệp Hạo nhìn một chút liền nói.

- Ba nhiêu tiền?

- Ngươi cho ta một ngàn một trăm bốn mươi tám giọt Thần Vương dịch là được.

Người bán hàng vui mừng suy nghĩ một chút lập tức xoá đi đống số lẻ phía sau.

Thần niệm Diệp Hạo khẽ động liền đưa cho người Tống Duyện một bình Thần Vương dịch.

- Ngươi kiểm tra tử đi.

Tống Duyệt kiểm tra một hồi rồi vừa cười vừa nói.

- Ngươi xem còn cần thứ gì không?

- ta xem một chút.

Diệp Hạo nói xong lại đi về bốn phía.

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Hạo đứng trước một cái quầy.

- Cái dây leo này bao nhiêu tiền?

Diệp Hạo chỉ vào một dây leo toả ra ánh sáng huyết sắc hỏi.

- Đây là một gốc Thủ Ô Đằng trên trăm vạn năm, nếu muốn công tử chỉ cần trả ba trăm giọt Thần Vương dịch là được.

- Thổ Ô đằng không có cái giá này.

Nhan Kiều nhìn một hồi cau mày nói.

Tưởng Diệp Hạo là thằng bán thịt sao?

- Vị công tử này là khách quý, nói giá chính xác đi.

Tống Duyệt nhìn chưởng quỹ lãnh đạm nói.

- Nếu ông chủ đã lên tiếng, vậy ta cũng nói thật, một trăm giọt Thần Vương dịch.

Chưởng quỹ kia nghĩ một hồi nói.

- Thủ Ô đằng này ta đoán chứng giá trị nhiều nhất cũng chỉ có bốn mươi Thần Vương dịch mà thôi.

Đối với loại dược liệu này, Nhan Kiều vẫn có chút hiểu biết.

Diệp Hạo còn đang định nói, bỗng hắn chú ý tới một vài thanh niên vội vàng đi tới bên này.

Trong lòng hắn hơi động, vội vàng bỏ xuống một bình ngọc.

- Đây là một trăm giọt Thần Vương dịch.

Thần niệm của chưởng quỹ kia quét qua một lần rồi lấy thủ Ô Đằng ra vui vẻ đưa cho Diệp Hạo nói.

- Công tử, đây là Thủ Ô đằng của ngươi.

Nhan Kiều đoán rất đúng.

Thổ Ô đằng này là do chưởng quỹ dùng ba mươi giọt Thần Vương dịnh mà mua được, hắn vốn nghĩ bán được bốn mươi giọt Thần Vương dịch đã không tệ rồi, ai có thể ngờ rằng Diệp Hạo vậy mà cho hắn một trăm giọt Thần Vương dịch chứ.

Bội thu rồi!

- Ngươi mua bị hớ rồi.

Nhan Kiều kéo tay áo Diệp Hạo nói.

Vừa rồi Diệp Hạo mua Đô Vân thảo là hoàn toàn kiếm được lời.

Thế nhưng tiêu phí một trăm giọt Thần Vương dịch để đi mua Thủ Ô đằng này, thuần tuý chính là đập tiền vào hố nước.

- Chờ đã, Thủ Ô đằng này ta muốn.

Đúng lúc này mấy tên thanh niên kia chạy tới.

Chưởng quỹ kia nhún vai một cái nói.

- Thật ngại quá, ta vừa mới bán rồi.

Ánh mắt mấy tên thanh niên kia lập ức rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Bán Thủ Ô đằng cho ta.

Một thanh niên trong đó lấy giọng điều cường thế nói.

- Không bán.

Diệp Hạo không thèm suy nghĩ lập tức cự tuyệt.

Chưởng quỹ nhìn không ra vật này là gì, nhưng Diệp Hạo làm sao không nhìn ra chứ?

Đây rõ ràng là Thâu Thiên Hoán Nhật Đằng!

Sau khi luyện hó Thâu Thiên Hoán Nhật Đằng cũng tương đương với bản thân có thêm một cái mạng.

- Hắn trả bao nhiêu?

Thanh niên kia nhìn về phía chưởng quỹ nói.

- Một trăm giọt Thần Vương dịch.

Chưởng quỹ trả lời.

- Ta cho ngouiw hai trăm Thần Vương dịch.

Ngay sau đó thanh niên kia kia ném cho Diệp Hạo một cái túi càn khôn.

Diệp Hạo tiện tay chặn lại, đẩy túi càn khôn trở về.

- Ngươi có ý gì?

Thanh niên kia còn chưa mở lời, nam tử bên cạnh hắn đã nổi giận.

- Tiểu tử, đừng nghĩ cho ngươi thể diện mà ngươi không cần.

- Ngươi biết vị trước mặt ngươi là ai không? Thị vệ thân cận của Hứa Vân Long công tử, Bộ Tung công tử.

Mấy nam tử kia kêu gào khiến Nhan Kiều rất bất mãn.

- Đừng nói hắn chỉ là thị vệ thân cận của Hứa Vân Long, dù Hứa Vân Long ở đây thì đã thế nào?

Nhan Kiều lạnh lùng nói.

Lời nói của Nhan Kiều khiến mấy nam tử kia đều ngẩn người.

Mà lúc này bọn họ mới chú ý tới nữ tử đi bên cạnh Diệp Hạo.

Đợi thấy rõ người đó là ai, bọn họ đều bị chấn động.

Nhan Kiều!

Tại sao lại là Nhan Kiều?

Sắc mặt Bộ Tu không khỏi thay đổi.

- Nhan tiểu thư.

- Diệp công tử là bằng hữu của ta, các ngươi làm nhục hắn như vậy, ta cũng muốn hỏi Hứa Vân Long một chút, có phải không thèm để Nhan Kiều này trong mắt đúng không?

Tâm thần Bộ Tu nhảy một cái.

Thanh danh của Nhan Kiều còn lớn hơn cả Hứa Vân Long.

Dù sao Nhan Kiều cũng là đệ nhị mỹ nữ Minh vực.

- Nhan tiểu thư, không phải do ta không biết Diệp công tử là người của ngươi hay sao?

Bộ Tu nói đến đây liền vội vàng xin lỗi Diệp Hạo.

- Chỉ mỗi một câu xin lỗi là xong sao?

Khiến Bộ Tu không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói lời này.

- Vậy Diệp công tử muốn thế nào?

Bộ Tu nghiêm mặt nói.

Hắn đã hạ người xin lỗi.

Bộ Tu nghĩ mình cũng đã nển mặt tên kia lắm rồi.

Nhưng bây giờ hắn ta lại còn nắm mãi không thả? Thế nào? Thật sự cho rằng bản thân làm đại nhân vật sao?

Ba!

Trong nháy mắt, Diệp Hạo cho Bộ Tu một cái tát.

Bộ Tu che lại gò má đỏ bừng vừa sợ vừa tức giận nói.

- Ngươi dám đánh ta?

Ba!

Diệp Hạo lại đánh thêm má còn lại.

- Ngươi…

Ánh mắt Bộ Tu nhìn Diệp Hạo tràn đầy ngưng trọng.

Đúng vậy.

Ngưng trọng.

Nếu như nói bạt tai thứ nhất có thể giải thích là đánh lén, nhưng bạt tai thứ hai là trong lúc hắn đã phòng bị sẵn sàng.

Nhưng hắn vẫn không thể né được.

- Tiểu tử, cút.

Diệp Hạo liếc Bộ Tu một cái đạm mạc nói.

- Các hạ có biết hai cái bạt tai này ngươi đánh ở chỗ nào không?

Bộ Tu lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Không phải trên mặt ngươi sao?

- Ngươi sai rồi, ngươi đánh vào trên mặt Hứa gia.

- Thì đã sao?

Diệp Hạo thờ ơ nói.

- Hứa gia thì có thể làm khó dễ được ta?

Toàn trường xôn xao!

Lời nói của Diệp Hạo không phải là ngông cuồng bình thường.

Sắc mặt của Nhan Kiều cũng thay đổi.

- Diệp công tử, nói cẩn thận.

- Có ngươi ngươi gọi người Hứa gia tới đi.

- Công tử nhà ta đang ở trên đường tới.

- Công tử nhà ngươi chỉ cần dám đến, ta dám bắt hắn quỳ xuống gọi ba ba.

Diệp Hao nhàn nhạt nói.

- Cuồng vọng.

Diệp Hạo nói xong, một âm thanh như kinh lôi nổ vang ở toàn trường, tiếp đó một thanh niên phong thái như ngọc đông hành cùng với một lão giả, từ ngoài cửa đi tới.

- Ngươi chính là Hứu gia, Hứa Vân Long?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hứa Vân Long, bình tĩnh nói.

- Không sai.

- Thị vệ của ngươi bất kính với ta, ngươi có phải nên cho ta một câu trả lời thích hợp hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận