Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2837: Tâm Cơ

Sắc mặt của Tất Khô Diệp trở nên khó coi.

Có thể không để lại dấu vết xuấ hện bên người bọn hắn mà không bị bọn hắn biết đến, hắn tin ngoại trừ cường giả Cấm Kỵ ra cũng không thể nào còn có người khác.

Cường giả Cấm Kỵ!

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm ấu.

- Ngươi rốt cục là ai?

Tất Khô Diệp nhìn Diệp Hạo hỏi.

Khi hỏi câu này, thần niệm của Tất Khô Diệp quét về bốn phía, hắn muốn tìm được cường giả Cấm Kỵ đang núp trong bóng tối.

- Trước đây ta hiếu kỳ không hiểu vì sao Tất Xuân lại muốn công khai chọn con rể, hiện tại ta cũng đã hiểu rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thì ra là do Tất gia các ngươi không còn chống đỡ được nữa.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi không cần lo lắng, ta không hề có ác ý với Tất gia các ngươi, sở dĩ ta xuất thủ cũng là bởi vì Tất gia các ngươi nhằm vào ta, chỉ thế thôi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Tất Khô Diệp cảm thấy hoang mang.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

- Đúng rồi, có phải Hoàng Trung chết trong tay Tất Xuân phải không?

Diệp Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện.

- Ngươi và Hoàng Trung…?

- Ta và Hoàng Trung không hề có quan hệ gì cả, chỉ là ta có hứng thú với vấn đề này thôi.

- Hoàng Trung chưa chết.

- Vậy hắn đi đâu?

- Chuyện này không thể nói cho ngươi biết.

Diệp Hạo nhìn Tất Khô Diệp thật sâu, ngay sau đó bên cạnh hắn liền xuất hiện một thông đạo không gian, Diệp Hạo đi vào bên trong biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi Diệp Hạo rời khỏi, lão giả bị trọng thương hỏi.

- Gia chủ, làm sao bây giờ?

- Bây giờ lão tổ còn đang chữa thương, tạm thời không cần phải gây thêm rắng rối làm gì nữa.

Tất Khô Diệp nghĩ một lát, có chút bực bội nói.

Nếu lão tổ còn ở đây, làm sao có thể để Diệp Hạo tuỳ ý phách lối chứ?

Phải biết lão tổ chính là Cấm Kỵ đỉnh phong.

- Nhưng sao hắn biết tin lão tổ bị trọng thương?

- Chuyện này ta cũng không biết.

Tất Khô Diệp cau mày.

Chỉ trong chốc lát, Tất Xuân đã bị gọi tới thư phòng.

- Cha, tiểu tử kia đâu?

- Tin tức lão tổ bị trọng thương là do ngươi để lộ ra sao?

- Làm sao có thể?

Nói đến đây, Tất Xuân tựa hồ hiểu ra.

- Tiểu tử kai biết tin lão tổ bị trọng thương?

- Đúng vậy.

- Vậy cha giết tiểu tử kia rồi?

- Ta rất muốn giết hắn, nhưng đứng sau lưng hắn là một cường giả Cấm Kỵ.

- Cường giả Cấm Kỵ?

Tất Xuân hoảng sợ nói, nhưng ngay sau đó nàng nói thêm.

- Khó trách tiểu tử kia không sợ hãi, hoá ra đứng sau lưng hắn là cường giả Cấm Kỵ.

- Ngươi nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

- Mặc dù không biết làm sao tiểu tử kia có thể biết được, nhưng tóm lại tiểu tử kia cũng là một tia hoạ ngầm.

Ánh mắt Tất Xuân loé lên một hồi nói.

- Có cần liên thủ với lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc ra tay không?

- Lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc cũng là một lão hồ ly, lỡ hắn không thể một kích tất sát, tiểu tử kia rất có thẻ sẽ đưa tin tức lão tổ bị trọng thương ra ngoài.

- Nếu không thì hợp tác cùng phía dưới?

Tất Xuân chỉ vào mặt đất.

- Như vậy chẳng khác gì bảo hổ lột da!

Lông mày Tất Khô Diệp nhíu chặt lại.

- Chuyện này nên làm giống như trước la được.

Ánh mắt Tất Xuân loé lên một cái.

- Là ý gì?

- Lúc hai bên tranh nhau ngươi sống ta chết, trong thời khắ mấu chốt lão tổ xuất thủ.

Tất Xuân thấp giọng nói.

- Ta nghĩ không có thánh dược chữa thương nào có thể sánh được với bản nguyên của cường giả Cấm Kỵ.

Tất Khô Diệp giật mình.

- Làm như vậy chẳng khác gì đu dây thép cả.

- Xiếc cung có thể đi dây cơ mà.

Trong mắt Tất Xuân lấp loé tia sắc lạnh.

- Nếu như thành công, chuyện thông gia cũng coi như không có; nếu thất bại, ta sẽ gả co Mặc Vân Tử của Mặc gia.

- Mặc Vân Tử? Tại sao lại là Mặc Vân tử?

- Bởi vì Mặc Vân Tử quá chính trực, người như vậy rất dễ khống chế.

Tất Xuân nhẹ nhàng nói.

- Đến lúc đó dựa vào lão tổ Mặc gia, Tất gia chúng ta còn sợ ai nữa.

- Kỳ thật ta cảm thấy ngươi gả cho Diệp Hạo vẫn tốt hơn.

Tất Khô Diệp nghĩ thật lâu mới lên tiếng.

- Đã qua một thời gian dài như vậy, Diệp Hạo đoán chừng đã quên ta rồi.

Tất Xuân lãnh đạm nói.

- Hơn nữa, lúc trước ta nói gả cho hắn, cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi. Ta nghĩ điều này hắn cũng biết, đây cũng là lý do hắn không đến.

- Diệp công tử xuất hiện hôm nay sẽ không phải là Diệp Hạo đấy chứ?

Tất Khô Diệp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

- Công pháp mà Diệp Hạo tu hành chính là công pháp chính đạo đường đường chính chính, mà vị hôm nay vận dụng bí thuật sát đạo, dù xét thế nào cũng không thể nào là đại đạo của một người được.

Tất Xuân lắc đầu.

Tất Xuân làm thế nào biết được Diệp Hạo sở dĩ sử dụng sát đạo là vì không mốn khiến nàng liên tưởng đến thân phận của hắn chứ?

- Được rồi, bây giờ ngươi theo ta đi gặp lão tổ.

Tất Khô Diệp nói khẽ.

Đám người Tất Khô Diệp không biết rằng Diệp Hạo đã lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình ở bên trong không gian thứ nguyên.

- Cảm giác thế nào?

Hư ảnh hỏi.

- Thân làm truyền nhân của thế lực đứng đầu, có tâm kế như vậy cũng rất bình thường.

Sau một lúc, Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Chỉ là nắm đấm của hắn lại càng được nắm chặt lại.

- Ta muốn đi chiến đấu.

Diệp Hạo nhìn hư ảnh nói.

- Đi đâu?

- Lòng đất.

Nói xong, phía trước Diệp Hạo liền xuất hiện một thông đạo không gian.

Dọc theo thông đạo không gian này, chỉ sau vài hơn thở Diệp Hạo đã tới nơi tụ hộp của đại quân Ma tộc.

Những ma tộc này mặc khôi giáp đen, trên ngươi tràn ngập ma khí đen thui.

Trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn.

Sự xuất hiện của Diệp Hao khiến tướng sĩ Ma tộc vô cùng ngạc nhiên.

Chuyện gì thế này?

Nơi này chính là U Minh đấy.

Làm sao lại có một Nhân tộc xông tới cơ chứ?

- Người tự tiện xông vào U Minh…chết.

Một tướng sĩ trung niên đứng đầu tay cầm thiết chuỳ lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo liếc nhiền tướng sĩ kia một cái.

Ngay lập. Tức, tướng sĩ kia bị ngọn lửa thiêu đốt sạch sẽ.

Mọt màn này khiến những tướng sĩ Ma tộc còn lại phải khiếp sợ.

Phải biết trung niên kia chính là Thần Vương đỉnh phong đấy.

- Giết.

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Sóng âm đáng sợ hoá thành sát ý không thể nào ngă cản được.

Sát ý giống như thuỷ triều quét ngang về phía những Ma tộc kia.

Hàng loạt hàng loạt tướng sĩ hoá thành tro tàn.

Làm sao ngăn cản?

Làm sao ngăn cản?

Giữa hai bên căn bản không cùng một cấp độ.

Đợi đến khi thống lĩnh Dạ Ma tộc chạy đến, nơi tụ họp của hơn ba trăm vạn quân đã bỏ mạng toàn bộ.

- Ta phải phanh thây xé xác ngươi.

Thống lĩnh Dạ Ma tộc gầm thét lên.

Hắn tức giận.

Toàn bộ lính nơi này đều dưới quyền của hắn.

Kết quả lại chết hầu hư không còn.

Nói cách khác, hắn trở thành tướng không có quân.

- Thần Hoàng tầng thứ hai.

Diêp Hạo nhìn thoáng qua tươngs lĩnh Dạ Ma tộc, ánh mắt tràn ngập khinh miệt.

Nếu không phải là Thần Hoàng trung giai, Diệp Hạo căn bản không quan tâm.

Thần Hoàng nhìn thấy mình bị khinh thường, hắn lập tức cầm cự kiếm trong tay chém tới đầu Diệp Hạo.

Ngay cả động Diệp Hạo cũng không thèm, tuỳ ý cho Thần Hoàng kia chém vào.

Ngay khi cự kiếm đụng vào đầu Diệp Hạo, lực phản chấn cường đại lập tức chấn vỡ miệng hổ của Thần Hoàng kia.

- Làm sao có thể?

Thân xác hắn làm sao có thể cường đại đến mức độ này?

Thần Hoàng kia không phải chưa từng gặp Thần Hoàng trung giai. Nhưng dù là Thần Hoàng trung giai cũng không thể mạnh như vậy được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận