Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2842: Ngươi Là Diệp Hạo Sao

- Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm.

- Sao ngươi có thể chứng minh đây chỉ là hiểu lầm?

Hư ảnh nhàn nhạt nói.

Ánh mắt lão tổ Nhan gia loé lên một cái, sau một khắc liền xuất hiện bên người lão quỷ Ẩn Xuyên, dùng một bàn tay chém xuống cái cổ của lão quỷ Ẩn Xuyên.

Từ chưởng đao tràn ra chấn động như kinh lôi.

Lão quỷ Ẩn Xuyên giận tím mặt.

- Lão quỷ họ Nhan kia, ngươi dám đánh lén ta?

Lão tổ Nhan gia không mở miệng, chỉ yên lặng động thủ.

Mỗi một chiêu đều độc ác, ngoan độc cũng không thiếu phần sắc bén.

Dù trong thời kỳ đỉnh phong lão quỷ Ẩn Xuyên đã không phải là đối thủ của lão tổ Nhan gia, lại càng không cần phải nói lúc này đã bị hư ảnh đả thương nặng.

Chỉ sau vài chiêu lão quỷ Ẩn Xuyên đã bị đánh bể nát.

Sau đó cũng không hề có dấu hiệu khôi phục lại.

Đánh chết lão quỷ Ẩn Xuyên xong, từ đáy mắt lão tổ Nhan gia lộ ra tia uể oải.

Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Phải biết năm đó khi đại chiến cùng với lão tổ Dạ Ma tộc, hắn đã bị tổn thương đến bản nguyên, những năm này vẫn chưa hề khỏi hẳn.

Vừa rồi hắn cưỡng ép vận dụng chiến lực đỉnh phong, mà như vậy cũng khiến hắn phải trả cái giá cực lớn.

- Đạo huynh, đây là bản nguyên của lão quỷ Ẩn Xuyên.

Lão tổ Nhan gia cung kính đưa một đoàn bản nguyên cho hư ảnh.

Nói thật hắn cũng không nỡ.

Nhưng hắn biết nếu không bày tỏ thái độ, hư ảnh nhất định sẽ ra tay, mà hắn mơ hồ cảm thấy cho dù mình ở thời kỳ đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Có phải ngươi rất muốn đoàn bản nguyên này hay không?

Lúc này Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bản nguyên của Cấm Kỵ cảnh, ai mà không muốn chứ?

Lão tổ Nhan gia vừa cười vừa n ói.

- Vậy ngươi cứ giữ đi.

Khiến lão tổ Nhan gia không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói câu này.

- Cái gì?

- Nếu không có đoàn bản nguyên này, thương thể của ngươi có thẻ khôi phục được hay không cũng rất khó nói.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Nếu như ta đoán không sai, vừa rồi ngươi cưỡng ép khôi phục lại đỉnh phong, thứ tổn thất đương nhiên là bản nguyên rồi.

Sắc mặt lão tổ Nhan gia không khỏi biến.

Đây là bí mất lớn nhất của Nhan gia.

Sao Diệp Hạo có thể biết được cơ chứ?

Mà lúc này, mấy lão quái vật núp trong bóng tối nhìn lão tổ Nhan gia, trong mắt lấp loé dụng tâm.

- Ngươi có biết vì sao ta lại đưa đoàn bản nguyên này cho ngươi không?

Ngay sau đó Diệp Hạo nhìn lão tổ Nhan gia nói.

- Không biết.

Lão tổ Nhan gia thật sự không biết.

Giữa bọn họ rõ ràng là kẻ địch của nhau mới đúng?

- Bởi vì đại quân Dạ Ma tộc đang tập kết, không bao lâu nữa thôi bọn hắn sẽ xuất hiện.

Lời Diệp Hạo nói khiến tu sĩ toàn trường phải kinh hô.

Dạ Ma tộc đã từng khiến Minh thành thương tổn cực lớn.

Mà hiện giờ bọn hắn lai muốn ngóc đầu trở lại?

- Chuyện này là thật?

Lão tổ Nhan gia nghiêm túc nói.

- Căn cứ vào tin tức mà ta thăm dò được, lần này tiến công Minh vực không chỉ mỗi đại quân Dạ Ma tộc nữa, còn có một đại quân Ma tộc tập kết ở khu vực khác.

Lời nói của Diệp Hạo đã dấng lên một hồi sóng to gió lớn.

Chỉ mỗi đại quân Dạ Ma tộc thôi cũng đã khiến Minh thành phải nhức đầu, mà bây giờ còn thêm cả một đại quân Ma tộc khác, vậy Minh thàm sao sao đỡ nổi đây?

- Minh vực chúng ta có phải sắp xong rồi không?

- Hai đại quân Ma tộc, chúng ta làm sao có thể chống được đây?

- Trời muốn diệt Minh vực ta sao?

Khi một vài tu sĩ trong sân bi thương, Tất Xuân đứng dâỵ.

- Diệp công tử, ngươi cũng là người Minh vực, mong ngươi có thể góp một phần sức lực.

- Ngươi không cần lấy cái thứ đại nghĩa ra để doạ ta, ta không quan tâm.

Diệp Hạo nhìn Tất Xuân xinh đẹp mỹ miều, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng.

Trước đó Diêp Hạo dù thế nào cũng không ngờ được Tất Xuân ôn nhu hiền thục lại là một con cáo.

- Dù gì Minh vực cũng là gốc rễ của ngươi.

- Thật ngại quá, ta không phải là tu sĩ Minh vực.

Câu nói của Diệp Hạo vừa rơi xuống, Tất Xuân cũng ngây ngẩn cả. người, ngay sau đó nàng thấp thỏm thử dò xét.

- Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo không có bất kỳ biến hoá nào.

- Diệp Hạo là ai? Tình nhân của ngươi sao?

- Đến cùng thì ngươi có phải là Diệp Hao không?

Tất Xuân nhìn thẳng vào Diệp Hạo hỏi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Tất Xuân nhìn Diệp Hạo một hồi lâu mới nói.

- Ngươi không thể nào là hắn được.

- Vì sao?

- Ta biết rõ ở trong lòng Diệp Hạo, Đan Linh quan trọng hơn ta. Bởi vậy trước khi hắn tìm ta chắc chắn sẽ đi tìm Đan Linh trước, nhưng bây giờ Đan Linh đang còn đang ở Đan vực chờ đợi hắn.

- Ngươi bố trí người ở bên cạnh Đan Linh?

- Ngươi tưởng Đan Linh không bố trí người bên cạnh ta sao?

- Trà xanh kỹ nữ.

- Cái gì?

Diệp Hạo lười nói tiếp, hắn quay người rời khỏi.

Sau khi Diệp Hạo rời đi, lão tổ Nhan gia quét mắt bốn phía một cái nói.

- Ta biết chư vị rất muốn lấy tính mạng của ta, nhưng chẳng mấy chốc nữa thôi Dạ Ma tộc sẽ xâm lấn, lúc đó ai đi chống lại lão tổ Dạ Ma tộc?

Đám người trầm mặc lại.

Ai đi chống lại?

Vô địch cảnh!

Ngoại trừ lão tổ Nhan gia ra, ai cũng không phải là đối thủ.

- Chúng ta không còn nhiều thời gian, thừa dịp Dạ Ma tộc còn chưa xâm lấn, các đại thế lực chúng ta chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu.

Lão tổ Nhan gia nhẹ nhàng nói.

Cuối cùng cường giả Cấm Kỵ của các đại thế lực đều không ra tay.

Thứ nhất, không ai nắm chưa có thể giết được lão tổ Nhan gia; thứ hai, giết lão tổ Nhan gia, chẳng lẽ Nhan gia sẽ ngửa chổ cho giết sao?

Ở thời khắc mấu chốt này vẫn không nên nội đấu thì hơn.

Khi các đại thế lực chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, phía dưới Minh thành xuất hiện hết cánh cổng này đến cánh cổng khác, từ đó đại quân Dạ Ma tộc lần lượt vọt ra.

Đại chiến bắt đầu.

Cũng may các đai thé lực Minh thành đã chuẩn bị từ trước, bởi vậy khi đối mặt với sự xâm lấn cũng không quá kinh hoảng.

Bình tĩnh ứng chiến.

Minh thành hoá thành chiến trường đãm máu.

Mỗi một ngày đều có một lượng lớn tu sĩ bỏ mạng.

Nhưng dưới sự chung sức hợp tác của các đại thế lực, từ đầu đến cuối Dạ Ma tộc vẫn không thể công phá được phòng tuyến.

Lúc này cao tầng Nhân tộc mới có thể yên tâm.

Bởi vì khi Minh thành có chiến sự, một vài thế lực không ở Minh thành cũng nhanh chóng viện quân.

Những thế lực này biết rõ nếu Minh thành bị công phá, những thế lực như bọn họ cũng đừng hòng thoát được.



Hắc Minh môn!

Toàn bộ cao tầng Hắc Minh môn đều câm như hế.

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Một đại quân tinh nhuệ của Nhan gia bị huỷ diệt ngay trước mắt bọn hắn.

Phải biết người dẫn đội Nhan gia lần này là một cường giả Thần Hoàng đỉnh phong.

Nhưng nói chết liền chết.

Mà hết thảy chuyện này đều do ma ảnh lục sắc trước mắt làm.

- Về sau, Hắc Minh môn các ngươi chính là thuộc hạ của Lục Xử Chí ta.

Ma ảnh kia quét mắt toàn trường một cái lanh đạm nói.

Cao tầng Hắc Minh môn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là môn chủ Hắc Minh môn quỳ xuống.

- Môn chủ Hắc Minh môn, Hắc Tống bái kiến chủ nhân.

Cao tầng Hắc Minh môn thấy môn chủ quỳ xuống, bọn họ cũng không còn rụt rè, đều đồng loạt quỳ xuống.

- Không tệ, coi như ngươi cũng có chút mắt nhìn. Về sau, nữ tử Hắc Minh môn của các ngươi toàn bộ đều vào hậu cung của ta, về phần nam tử thì đi đào mỏ.

Lời nói của ma ảnh kia khiến đám người Hắc Tống đều đen cả mặt.

Nữ xếp vào hậu cung, nam đi đào mỏ?

Như vậy khác gì nô lệ chú?

- Làm sao? Không tình nguyện?

Ma ảnh kia nhìn thái độ trên mặt mọi người, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Không, không không.

Hắc Tống vừa nói đến đây, thân hành hắn đã bị khống chế đi tới bên. Người ma ảnh kai/

Ma ảnh từ trên cao hìn xuống Hắc Tống, ánh mất loé lên ta tàn nhẫn.

Há mồm cắn nát nửa đầu của Hắc Tống, Hắc Tống kêu thảm một tiếng ngôi sập xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận